Hoàn Mỹ Tu Luyện

Chương 18 - Lần Đầu Phi Hành

- Nhận chủ? Như nào nhận chủ?

- Đối với Linh Bảo ngươi chỉ cần đưa nó lên chán, dùng Linh Thức câu thông, Linh bảo trời sinh có linh tính, nếu nó đồng ý nhận ngươi là chủ tự nhiên mà câu thông.

  Minh cất hết pháp bảo còn lại đi, cầm Loạn Vũ Lôi Thiên Truy lên, từ từ đưa lên chán mình.

  Ầm ầm rào rào, khắp nơi đều là mưa gió, thỉnh thoảng vang lên tiếng sấm đinh tai nhức óc, hắn rảo bước về phía trước đầy nghi hoặc, hắn định hỏi Lục Ngọc thì phát hiện ra hắn không thể vào trong Linh Thức giới của hắn được nữa. Phía trước lóe lên ánh sáng màu Lam le lói, với không gian mưa gió càng ngày càng rít ngào hắn chỉ còn cách bước tới. Tới nơi hắn mới nhìn rõ được nơi đây có một cái hố rộng lớn, màu Lam sắc, hắn đang đứng trên miệng hố nhìn xuống. Đoàng! Một tia sét sáng rực đánh xuống, ầm đoàng, liên tiếp các tia sét đánh xuống lòng hố, những tia điện ngoằn nghèo xoét xoẹt chạy dưới lòng hố, khiến cho nơi đây giống như một biển lôi điện. Ngay lúc này, một luống áp lực đè xuống, trái tim hắn như bị bóp nghẹt lại, cả người trùng xuống, một luồng sét màu tím ngắt từ trên cao đánh thẳng xuống, lúc này tai hắn không còn nghe thấy gì, những hạt mưa cũng biến đâu mất. Hắn nhìn rõ tia sét đó đánh thẳng xuống trung tâm hố, khi tia sét đó biến mất cũng là dị biến bắt đầu, các tia điện trải khắp nơi dưới hố đột nhiên co rút lại về trung tâm kèm theo đó là màu lam sắc cũng dần dần co lại. Nơi trung tâm miệng hố xuất hiện một quả cầu ánh sáng rực rỡ,tiếng xẹt xẹt phát ra kèm theo những dòng lôi điện màu tím phun ra nuốt vào rất rợn người.

Đột nhiên vèo một tiếng, từ trong quả cầu lôi điện đó bay vọt ra một tia sáng màu tím phi thẳng đầu hắn mà tới, lúc này hắn quá bất ngờ còn chưa kịp suy nghĩ gì. Theo bản năng hắn chỉ kịp đưa tay lên đỡ.

- Keng..gg

Hắn bị đẩy lui về phía sau, tay phải tê rần xuất hiện một lỗ máu nhỏ nhanh chóng khép lại rồi biến mất. Cả người hắn xoét xoẹt nhưng tia điện màu tím khiến hắn có chút tê liệt. Hắn còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra thì lại nghe thấy tiếng xé gió vang lên, tia sáng tím đó lần này lại đánh từ trên xuống. Hắn chỉ còn biết ngồi xuống ôm đầu kêu cứu.

Chờ mãi không thấy chuyện gì xảy ra, hắn mở mắt ra nhìn thấy Loạn Vũ Lôi Thiên Truy đang trong tay, hắn hoảng hốt ném nó xuống đất thở phì phò, một cảm giác kỳ là trong đầu hắn. Rõ ràng khi Loạn Vũ Lôi Thiên Truy rơi xuống đất hắn cảm thấy hình như nó đang giận dỗi, hắn lại gần cầm nó lên. Cái cảm giác đó lại rõ hơn, hắn như đang trao đổi suy nghĩ với một đứa trẻ vậy.

- Lục Ngọc chuyện này là như nào?

- Ngươi với nó đã nhận chủ, Linh tính của nó bây giờ mới chỉ là một đứa trẻ nhỏ mà thôi.

  Minh thích thú cầm nó trên tay rồi truyền linh lực vào trong, Loạn Vũ Lôi Thiên Truy như kẻ đói khát lâu năm tham lam hút Linh lực của hắn, một luồng ý niệm vui sướng truyền vào đầu hắn, không bao lâu nó cũng hút đủ.

- Gọi ngươi là Tiểu Lôi đi. Haha.

Dường như đáp lại Minh, Lôi Truy trong tay hắn bỗng vụt sáng, bay lượn quanh hắn như đứa trẻ đang vui sướng. Do có sự kết nối, lúc này hắn khẽ động ý niệm, Lôi Truy hấp gió mà lớn dần, từ một thanh trủy thủ đen nhánh chưa bằng gang tay phút chốc hóa lớn bằng một thanh đại kiếm mét rưỡi có thừa, hắn tự tin nhảy lên. Phút chốc Linh lực hắn chảy xuôi, Lôi Truy sáng rực ánh tím, lan dần lên cơ thể hắn bao bọc hắn lại, những tia điện xoét xoét chạy khắp nơi, trông vô cùng khủng bố.

- Tiểu Lôi đi!

Hắn hú dài một tiếng ra lệnh cho Lôi Truy.

- Ầm..m. m!

Tiếng sấm nổ vang trời, hắn và Lôi Truy hóa thành một tia sét tím lao thẳng lên bầu trời với tốc độ kinh khủng. Hắn còn chưa kịp nhận ra điều gì thì đã ở tít trên bầu trời rồi, nhìn xuống dưới hắn chỉ còn thấy các dãy núi lưa thưa ánh sáng, hắn cũng thấy bức tượng trắng hùng vĩ trên đỉnh Thiên Sơn. "Má ơi cao quá rồi" hắn luống cuống, hai chân run lẩy bẩy từ từ ngồi xuống hay tay bám chặt lấy Tiểu Lôi. Thực sự là quá đẹp, rừng núi ở đây còn hoang sơ, khắp nơi là cây là rừng là núi, xa xa hắn cũng thấy vài thành trì. Hắn thấy lạ là trên cao sao hắn không thấy có gió.

- Do phi hành trận pháp, ngươi có thấy luồng khí tím bao quanh ngươi không? Nó giúp người phi hành hòa một thể với pháp khí phi hành, giúp cản lại lực ma sát với ngoại giới. Chứ không với tốc độ vừa rồi của ngươi thì nhiệt độ do ma sát với không khí cũng đủ biến ngươi thành một quả cầu lửa rồi.

- Ồ! Quả là thần kỳ.

Mải nghe Lục Ngọc nói mà hắn hơi chúi đầu xuống, thế là hắn lộn nửa vòng, chân tay khua loạn. Lúc này hai chân hắn vẫn ở trên Lôi Truy tư thế treo ngược trên không trung. Mồ hôi hắn vã ra như mưa.

- Huhu dọa chết ta rồi. Giờ làm sao xuống?

      Treo một lúc hắn cũng quen dần, lấy được bình tĩnh hắn bắt đầu suy nghĩ, hắn nhắm mắt lại cảm thụ bằng kết nối với Tiểu Lôi. Thời gian cứ thế trôi qua.

- Xong!

Minh mở mắt người khẽ co lại vèo một tiếng hắn bay về phía trước lật người trở lại, sau đó lộn vài vòng trên không. Khi nhắm mắt lại một cảm giác kỳ diệu đã xảy ra, hắn cảm thụ được mọi thứ xung quanh mình, những phân tử không khí trượt qua lớp màng màu tím ra sao, Linh lực đang tiêu hao để tạo lực đẩy giúp hắn thắng lại trọng lực như thế nào. Hắn đã thông hiểu, tốc độ của hắn sẽ tùy thuộc vào lượng Linh Lực mà hắn chuyền vào cho Tiểu Lôi, còn đi lên đi thẳng rẽ phải rẽ trái lại là do suy nghĩ hắn điều khiển. Lúc đầu còn chưa quen, nhưng dần dần Minh càng thông thạo càng thích thú hơn. Hơn hai tiếng bay lượn đột nhiên hắn cảm thấy có chút khó thở, lúc này hắn mới nhớ ra từ lúc bay đến giờ hắn có thở đâu, lớp màng kỳ dị đó bao bọc toàn thân hắn lại rồi còn. Lúc này hắn dừng lại trên không, có lẽ hắn sẽ hạ xuống để hít thở, cũng may ở cảnh giới này của hắn thì một lần hít thở cũng đủ cho hắn duy trì hai ba giờ đồng hồ.

Bình Luận (0)
Comment