Đang đứng trên không trung hắn nghĩ ra, sao mình không mở chút lớp màng ra hít một ngụm là được rồi.
Thế là Minh điều khiển cho lớp màng hạ dần xuống, lộ mặt ra. Lúc này từng cơn gió lạnh thổi qua mặt hắn, hít một hơi thật sâu không khí quá trong lành rồi. Hắn bỏ lớp màng qua cổ, ngồi lên Lôi Truy ngắm nhìn thế giới, từng cơn gió thổi hắn có chút cô đơn, chút cảm khái.
Phi hành như này cực tốn Linh Lực, theo hắn thấy Lôi Truy của hắn có tới bốn Phản Lực trận pháp, hai cái ở cuối, hai cái hai bên. Bọn chúng giống như những động cơ của máy bay vậy, những trận pháp này hút Linh lực của hắn, ép qua các tầng trận nén ban đầu của Phản Lực trận pháp (nguội), nén vào buồng đốt, bị Lôi thuộc tính của Lôi Truy đốt cháy, sinh năng lượng (nóng), thổi vào các tầng sau của trận pháp, rồi phụt luồng phản lực đẩy pháp khí đi. Theo Minh thấy, nhờ có lớp màng mà vận tốc của Phi hành pháp khí có khả năng vượt qua vận tốc của âm thanh. Còn xa hơn nữa thì Minh không chắc, vì lớp màng này do trận pháp biến đổi Linh Lực của hắn tạo thành nó khiến cho không khí bị đẩy ra và trượt đi, tạo thành một khoảng chân không giữa không khí với lớp màng đó. Nhưng mà khi bay với tốc độ cao thì về cơ bản vẫn tồn tại lực cản, cho nên lúc bay ở tốc độ cao lớp màng đó tụ lại ở phần đầu nhiều hơn tạo thành một mũi nhọn giảm lực cản đến mức thấp nhất. Cho nên lúc phi hành người ngoài nhìn thấy giống như một vệt ánh sáng dài mà thôi. Còn hắn có Lôi thuộc tính, trong lúc phi hành Lôi Truy của hắn phóng ra Lôi điện về phía trước đánh dạt các phân tử mang điện tích trong không khí ra mở đường cho Lôi Truy phi tới cho nên tốc độ phi hành của Linh Bảo lôi thuộc tính là nhanh hơn rất nhiều, nhìn từ ngoài vào lúc phi hành Lôi Truy giống như một tia sét đang phóng đi.
Không gian thật là tĩnh lặng, phóng tầm mắt ra xa, Không Kiếm Môn chỉ nằm rìa ngoài của dãy núi liên miên kia thôi, ở sâu bên trong còn có những ngọn núi vô cùng to lớn và hùng vĩ, theo trí nhớ của vị Lão Tổ thì nơi đó là Hắc Long sơn, nơi ở của các tộc yêu thú. Ý thức lãnh thổ của bọn chúng rất cao, tuyệt đối rất khó cho kẻ khác xâm nhập vào lãnh thổ của chúng. Và quan trọng có những tồn tại nhân loại không thể dây vào được, vạn năm qua, nhân loại độ kiêp thành công là không có, nhưng yêu tộc thì liên tục có vài con, thậm chí có những con độ kiếp thất bại mà vẫn toàn mạng trở về. Yêu tộc và yêu thú là hai loại khác nhau, Yêu tộc là những loại yêu thú đã mở linh trí, không thua kém nhân loại, chúng sống thành bộ tộc với nhau. Yêu thú là những dã thú tuy cũng có pháp lực nhưng hầu hết chúng đều theo bản năng linh trí thấp. Nhân loại và yêu tộc vẫn có qua lại với nhau, tuy không hảo hữu nhưng vẫn là đôi bên cùng có lợi. Việc nhân loại và yêu thú săn giết lẫn nhau không liên quan đến Yêu Tộc. Xa xa hắn thỉnh thoảng vẫn nghe được những tiếng rống, ánh lửa chập chờn. Hắn lại bay lượn một vòng lần này hắn bay thấp hơn, có rất nhiều loại cây to và cổ thụ, có lẽ nơi đây nhân loại còn chưa phát triển như ở Trái Đất thiên nhiên còn rất hoang xơ, hắn đang đứng nhìn một cái cây rất kì lạ, nó to bằng mười người ôm, thân cây thẳng tắp, cao cũng phải năm, sáu mét hơn. Ngọn cây mọc ra những tán lá cây như lá cây dương sỉ, và cây cỏ ở đây cũng khá to lớn rậm rạp có những bụi như bụi cỏ mà lá xòe ra cũng phải dài tới mét hai mét.
- Xoạt xoạt.
Bên dưới lớp bụi có có một con vật lông đen mượt đang bới đất, nó đang đào củ rễ của cây cỏ kia rồi gặm ăn, nhìn nó hơi giống loại chuột, nhưng mà kích cỡ này thì... Ăn xong nó lại chạy tới một bụi cỏ khác tiếp tục đào bới.
- Rit..... chitt...
Tiếng rít đến rợn người, cùng đó là tiếng kêu thảm thiết của con chuột, đó nào phải bụi cỏ, đó là một con rết khổng lồ chôn mình dưới đất để lộ ra cái đuôi và những cái chân nhìn giống bụi cỏ. Con rết này cũng phải dài tới ba bốn mét, nhìn rất khủng bố, nó quận chặt người lại những cái chân khóa lại con chuột xấu số kia. Lần đầu tiên nhìn thấy con rết to đến vậy hắn còn đang bủn rủn hết cả chân tay, Hắn sợ nhất là những rắn rết. Bay vút đi chỗ khác hắn liên tục thở dốc, rồi bên dưới chân hắn liên tục có những con vật kì lạ chạy trên mặt đất đi kiếm ăn, đa số là côn trùng, nhưng kích cơ của chúng thì rất khổng lồ.
- Này Lục Ngọc, đây có phải phim viễn tưởng không vậy? Sao toàn những con bọ khổng lồ chuột nhện dán rết gì mà toàn mét hai mét, như này loài người còn sống được sao?
Hắn hỏi câu này hắn cũng quên mất, chỉ vài ba thuật pháp của hắn cũng đủ liệp sát hàng ngàn con rồi, dù chúng có hơi to lớn.
- Chúng là những yêu thú cấp thấp, có vài con chỉ là động vật bình thường. Đại La Thiên Tinh này nồng độ Oxi trong không khí cao gấp ba lần ở trái đất, nên động vật ở đây phát triển kích cỡ cũng to hơn. Kể cả nhân loại bình thường ở đây, sức bền và thể trạng cũng tốt hơn người trái đất rất nhiều.
Hắn cũng lờ mờ hiểu được, nhưng mà quá kinh khủng rồi, hắn co dò bay một mạch về Không Kiếm môn, từ bỏ ý định du ngoại.