Không ngoài dự đoán Kim gia đại thắng, Kim Phượng lập công lớn đến cuối cùng vẫn dụ được hai nhà theo hết cược. Kim gia thu lời cả trong lẫn ngoài ba gia tộc kia tay trắng mà ra về, Đổ thạch là như vậy thắng thì ăn cả còn kẻ thua sẽ mất hết không được gì cả. Khốc liệt là như vậy, thế nhưng sức hút của nó vẫn là rất lớn, hàng năm vẫn có vô số kẻ đâm đầu vào trò trắng đen này có tiền là có tài nguyên có tài nguyên là có tu vi có tu vi là có địa vị có địa vị sẽ có tiền. Dù ở đâu đi nữa cái ma lực đồng tiền vẫn như nhau, cho nên tu sĩ ở đây vẫn chưa thoát phàm được vẫn còn thất tình lục dục của phàm nhân chi phối.
Trước mặt hắn bây giờ là một đống thẻ Ngân Nguyên, gần một trăm thẻ Ngân Nguyên trên mặt bàn, và hắn phải cắt phí gần 1 triệu NL cho số thẻ Ngân Nguyên được trả lại để chứa NL thắng cược của hắn cộng thêm dịch vụ phòng cược riêng thêm 1 triệu nữa đều bị thu phí luôn.
Hai kẻ ham mê cờ bạc chia tiền cho nhau, vậy là Lập Địa cũng đã có hơn 40 triệu NL trong tay, một con số thực không tưởng với hắn nói thật cha hắn cũng chưa chắc đã giàu có như hắn bây giờ.
Sau khi vào chuộc lại Bảo giáp kia, tiểu Minh mới thấy được lợi nhuận khi kinh doanh loại hình này kinh khủng cỡ nào. Một ngày số lần thi đấu rất nhiều, đôi khi có những cuộc đấu đặc biệt như này lại cực kỳ thu hút khách tới không cần thu phí gì nhiều chỉ cần ăn theo dịch vụ là cũng đủ bội thu rồi.
- Đại ca chúng ta đi ăn chút gì thôi, bữa này đệ mời.
- Chờ ta một chút.
Hắn muốn nán lại xem Kim Phượng nàng đâu, nhưng sau khi ván đấu kết thúc thì không còn thấy nàng đâu nữa. Hắn thở dài rồi kéo Lập Địa đi.
- Đại ca thích nàng rồi?
- Đâu đâu ta chỉ kết giao bạn bè với nàng ta thôi. "Hắn lúng túng trả lời".
- Đại ca, huynh cũng đâu cần phải phủ nhận làm gì. Đâu phải có một mình huynh thích nàng ta đâu, mà có vô số người theo đuổi nàng ta từ trước rồi, trong đó không ít những thiên kiêu chi tử.
Hắn vừa nói câu đấy lại kết hợp biểu mặt bữu môi nhìn đúng kiểu như đang coi thường tiểu Minh còn kém xa mấy vị công tử kia vậy.
- Cút.
Đang khoác vai, tiểu Minh liền thấy ngứa mắt mà đạp vào mông hắn phát. Lập Địa ngã lăn ra đứng dậy không nói không rằng quay mặt lại nhìn tiểu Minh cái môi lại càng trề ra hơn trêu trọc hắn.
- Phì... Hic hic tên tiểu tử thối này đừng tưởng ta không giám đánh thật ngươi, lại đây lại đây.
Tiểu Minh cũng phải phì cười với cái bộ dạng ấy của hắn, liền vẫy vẫy tay gọi hắn lại để đấm cho thêm mấy nhát.
- Lại đây nhanh.
Lập Địa mặc kệ hắn gọi, vừa bữu môi vừa đi giật lùi cả hai người đuổi nhau ra tận "thang máy" để đi xuống tầng dưới rồi ra về.
- Đại ca, phía trước là Quán Hải sản duy nhất ở đây đấy. Đệ còn chưa được ăn hải sản bao giờ đây nè.
- Hải sản? Ok ta cũng chưa ăn bao giờ, đi thôi.
Tiểu Minh nói là nói thật, hắn ở Trái Đất cũng là chưa được ra biển bao giờ cũng chưa được ăn hải sản bao giờ.
- Ấy đại ca, vào đây đệ muốn mua chút đan dược, hì hì, hôm nay đệ cũng là người có tiền rồi, đệ muốn mua chút đan dược cho mấy anh em ở trong đội làm quà.
- Haha tên tiểu tử này nhìn vậy mà cũng có tình nghĩa quá nhỉ.
- Hì hì anh em chơi với nhau lâu năm nên cũng có chút tình nghĩa, sau này huynh cũng là Đại ca của bọn chúng.
- Vào thôi nhanh còn đi ăn.
*
- Híc mỗi đứa một lọ thôi mà cũng hết mấy ngàn NL. Đi thôi hôm nay huynh muốn ăn gì đệ đều chiều hết.
- Ngươi xem là nàng?
- Kim Phượng cô nương! Hẳn là nàng cũng vào Ngư Long Quán, có lẽ là đám người họ nhà Kim cũng ăn mừng chiến thắng ở đây rồi.
- Chúng ta mau đi nhanh thôi.
Tiểu Minh liền vui vẻ hẳn lên, dục Lập Địa nhanh chân bước tới, khi hai người họ đến nơi thì liền có người ra chào đón đám người nhà họ Kim chỉ thấy có lẽ là chủ quầy đang đứng nói chuyện tươi cười chúc mừng gì đó với một vị lão giả đi đầu. Nhờ đó mà hai người đã nhanh chân bắt kịp, chỉ thấy Kim Phượng lần này đang trong y phục váy dài màu hồng trắng vừa tranh nhã lại xinh đẹp tuyệt trần đang đứng bên phải vị lão giả. Hắn liền bước lên phía trước nhìn về nàng mà nở nụ cười với nàng. Kim Phượng cũng giật mình ngạc nhiên nhìn hắn mà cười lại, nàng liền ghé vào tai vị lão giả đó nói vì đó rồi tươi cười bước tới chỗ hắn.
- Minh huynh, sao huynh cũng tới đây dùng bữa à, Hải sản ở đây là ngon nhất đấy.
- Là ta thấy tiểu muội nên mới vào đấy, sao? Có cùng hai vi huynh dùng bữa không? Bữa này là Lập Địa muốn mời đó.
- Muội cũng muốn lắm nhưng hôm gia tộc tổ chức tiệc mừng ta không thể vắng mặt được.
- Thế mai muội rảnh không? Hai vi huynh mai ra ngoài phố dạo chơi đây nếu được đi cùng hai huynh cho vui.
- Mai muội phải về rồi, chúng ta đã tới đây ba ngày rồi, việc cũng đã xong nên gia gia muội quyết định mai khởi hành sớm e rằng.
Tự nhiên không khí trầm xuống, hai người nhìn nhau không nói được gì nữa. Tiểu Minh có chút buồn man mác trong lòng. Đúng lúc này thì đoàn người Kim gia cũng đi lên lầu, Kim Phượng cũng phải rời đi.
- Hai vị công tử cần giúp đỡ gì không?
Chủ quầy vừa thấy Kim Phượng tiểu thư vì hai người này mà chạy ra gặp mặt riêng thì chắc chắn hai người này cũng không phải hạng tầm thường được.
- Chủ quán cho hỏi, bọn họ là đi đâu vậy?
- Là khách quý Kim gia, là họ lên phòng riêng dùng bữa, hai vị cũng là khách của Kim gia sao? Vậy để ta dẫn đường. "Vị chủ quán cũng nhanh chóng đon đẩy"
- Không phải, mà cũng cho hai người bọn ta một phòng riêng đi.
- Ra là khách quý nhà hàng, vậy xin mời nhị vị công tử. Hai ngươi dẫn nhị vị công tử này lên phòng riêng nhớ chăm sóc chu đáo. Xin mời.
Hắn liền gọi hai nữ phục vụ tới dẫn hai người lên phòng.