Yêu Hồn mở mắt ra nhìn hắn, ánh mắt nó trong suốt có chút ngấn lệ con ngươi nó có màu lam quang rất yêu dị, khi mọi thứ gần như sắp sụp đổ hoàn toàn thì lúc này Hồn Ấn cuối cùng cũng được thẩm thấu vào trong nó. Khế Ước nhanh chóng được lập, một đốm tròn màu đỏ tươi hiện lên giữa chán Yêu Hồn. Chính khoảnh khắc này thời gian như dừng lại, trong đầu tiểu Minh chợt có thêm thứ gì đó, một sự liên kết khó hiểu giữa hắn với Yêu Hồn, hắn cảm nhận được sự đau đớn khó tả mà Yêu Hồn đang phải chịu đựng dường như nó muốn buông bỏ nó không chịu được sự đau đớn này thêm nữa.
- Lục Ngọc giờ làm sao? Nó vẫn như muốn chết đi vậy!
- Ta sẽ tặng nó một cơ duyên to lớn.
Từ trong viên Lục Ngọc kia bay ra một đốm sáng lấp lánh, sau đó nó to dần thành một quả trứng màu trắng hình cầu tỏa ra ánh hào quang dìu dịu. Lớp vỏ liền vỡ ra, từ bên trong bay ra một con Bạch Lang to lớn đang đứng trên không ngạo nghễ nhìn lên không trung ánh mắt xa xôi. Nó có một bộ lông trắng muốt tinh khiết vô cùng mơ hồ còn tỏa ra chút hào quang lấp lánh. Hai mắt nó có màu lam quang trong suốt, ánh mắt sắc bén vô cùng, đặc biệt trên đỉnh đầu nó có một chiếc sừng nhỏ cong vút như mảnh trăng lưỡi liềm.
- Nó là gì vậy?
- Tinh Hồn bản nguyên của Thần thú Bạch Nguyệt Lang Vương. Nó sẽ giúp Yêu Hồn kia hồi phục tổn thương, không những thế nó còn được thừa hưởng thần thông cũng như huyết mạch của Thần thú. Nếu một ngày nó lựa chọn rời đi không phục vụ cho ngươi nữa ta vẫn có thể thu hồi Tinh Hồn này lại, ấp nở một con Bạch Nguyệt Lang Vương khác vẫn là có thể.
- Ủa? Thế sao ngươi không ấp nở luôn cho ta một con thần thú luôn đi còn bắt ta thu phục nàng làm gì?
- Ngu ngốc! Nếu ở phàm giới mà ấp nở Thần Thú thì nó sẽ bị quy tắc ép phi thăng lên Thần Giới ngay tức khắc, rồi nó lại ở đó chờ ngươi tới à?
- Ặc ra là vậy. Thế là chỉ có Yêu Thú mang huyết mạch của Thần Thú mới được ở lại đây?
- Chỉ cần tu vi không vượt quá giới hạn cho phép của quy tắc ở giới vực là được.
Lúc này, Tinh Hồn bạch lang nhảy vọt xuống hóa thành làn khói trắng dung nhập vào Yêu Hồn. Tiểu Minh bằng Khế Ước mà có thể cảm nhận được có một luồng sức mạnh to lớn như làm nước ấm đang tẩy rửa một lần cho Yêu Hồn làm cho sự đau đớn kia dần biến mất. Chiếc đầu Yêu Hồn cũng dần dần lành lại xuất hiện dáng vẻ ban đầu vốn có của nó, nó khỏe mạnh đứng dậy mở to mắt liền ngửa cổ lên trời tru lên một tiếng. Tiểu Minh cũng là vui mừng khi thấy nó đã khôi phục, một lần nữa Thức Hải lại nổi gió, nhưng lần này Âm Phong không còn ảnh hưởng tới hắn nữa. Yêu Hồn đi vòng quanh hắn dụi dụi đầu như một chú cún con với chủ, tiểu Minh cũng là thích thú xoa đầu gãi cổ cho nó.
- Đi thôi. Ta cần nghỉ ngơi. "Lục Ngọc có chút uể oải nói, có lẽ nó đã làm việc quá sức, cái vỏ trứng kia cũng bị nó thu hồi lại sau đó cưỡng ép tia Nguyên Thần của tiểu Minh trở về".
- Tiểu Lục ta còn muốn làm quen với nó chút nữa, ngươi vội gì chứ? " trong Thức Giới, hắn đang nhìn Lục Ngọc mà khó chịu mắng".
- A. Nhột. Cái gì vậy? "Hắn lúc này đột nhiên thấy nhột nhột ở mặt".
Tiểu Minh liền bừng tỉnh mở mắt ra, thì áp sát mặt hắn tiểu cô nương kia, nàng đang liếm láp mặt hắn thỉnh thoảng còn dụi dụi đầu vào hắn nữa. Hơi thở thơm tho của thiếu nữ phả vào mặt hắn làm cho tiểu Minh có chút lâng lâng, lại còn thêm cái lưỡi nhỏ nhắn mềm mại ướt át kia đang liên tục mơn trớn mặt hắn nữa. Nhưng mà nhột quá rồi, hắn cười khúc khích lấy tay đẩy mặt nàng ra.
- Ha ha nhột chết ta rồi.
Nàng quỳ trên ghế hai mắt long lanh nhìn hắn, ở tư thế này tiểu Minh lại một lần nữa thấy được hết hai cái trái hại người kia, phần bên dưới của hắn bắt đầu nhô lên.
"Không phải lỗi tại ta đâu nhé Lục huynh, ta không có tà niệm a, phải đến mua cho nàng ta mấy bộ quần áo thôi mới được".
Hắn lại phải chỉnh lại cái áo khoác kia cho nàng, sau đó bảo nàng ngồi ngay ngắn lại.
- Nàng nói truyện được không?
"Ngật"
- Nàng tên gì?
"Lắc"
- Nàng từ đâu đến?
"Lắc"
- Nàng biết nói chứ?
"Ngật"
Mặt tiểu Minh lúc này đã đen xám xịt lại rồi. Nếu không phải nàng là một tiểu cô nương thì chắc hắn đã lao vào liều mạng rồi. Nàng ta vẫn cứ hồn nhiên như không biết chuyện gì, còn cầm lấy tay hắn đặt lên đầu mình ý muốn tiểu Minh xoa đầu nàng. Được một lúc thì mắt nàng lại lim dim, miệng ngáp một cái lại nằm lăn ra dụi đầu vào hắn nhắm mắt ngủ.
- Tiểu Lục, ngươi xem thế này là thế nào?
- Có lẽ do Yêu Hồn tổn thương quá nặng mà linh trí của nó không ổn định, trí nhớ có lẽ tạm thời bị mất, để nó nghỉ gơi đi, sáng mai chắc sẽ tốt hơn. Ta cũng nghỉ chút đây, tiêu hao quá rồi.
Tiểu Minh cũng có chút mệt mỏi rồi, tiêu hao Hồn lực không giống với Linh Lực chỉ có thể ngủ mới dần khôi phục lại được. Hắn dùng Niệm lực lấy chiếc gối và chăn trên giường bay tới chỗ hắn nhẹ nhàng kê gối đắp chăn cho nàng nằm, còn về phần hắn thì cũng lấy gối với chăn mới trong tủ rồi nhẹ nhàng lên giường nằm. Một cảm giác bình phàm quen thuộc lại hiện về, cứ như hắn vẫn là hắn một học sinh ở trái đất chuẩn bị đi ngủ sớm mai còn dậy đi học. Tiểu Minh thực sự muốn đây chỉ là giấc mơ, lúc mở mắt ra thì hắn sẽ được về nhà lại được gặp bố mẹ, em gái hắn.
Tiểu Minh nhắm mắt lại, hai dòng nước mắt cứ thế từ khóe mắt lăn xuống.
*
Sáng sớm hôm sau.
Cha Mẹ đợi con, đừng!
Tiểu Minh trong cơn ác mộng vùng dậy, hắn mở mắt ra nhìn xung quanh có chút thất thần, hắn vẫn ở thế giới này. Đang định vùng dậy thì hắn lại giật mình nhìn xuống, tiểu cô nương kia đã leo lên giường chui vào chăn nằm cùng hắn từ lúc nào không hay, nàng vẫn say sưa ngủ ngon giấc khuân mặt bình yên đáng yêu vô cùng, phần nào đó lại làm cho tâm trạng hắn tốt lên đôi chút. Tiểu Minh từ từ kéo chăn ra định xuống giường để cho nàng ngủ tiếp, thì lúc này hắn mới cảm nhận được sự dị thường ở bên dưới. Từ năm 14 tuổi hắn đã phát hiện ra, cứ mỗi sáng thức dậy là cái đó của hắn lại gẩng lên hết cỡ, lần này cũng vậy chỉ khác là bên ngoài có một bàn tay nhỏ bé đang nắm lấy nó mà thôi.
Con móe nó, Lục Ca cứu ta, Tâm Ma ta lần này là không cản nổi được rồi.
Tiểu Minh liền từ từ nhổm mông ra kéo từ từ cái đó ra khỏi tay nàng, nhưng vừa động tay nàng liền phản xạ nắm chặt lại. Làm cho tiểu Minh giật mình, và quan trọng là cái cảm giác quái lạ như trực chờ phun trào từ nó mới làm cho hắn hoảng lên.
Không ổn rồi, không ổn.
Hắn lẩm bẩm một cách khẩn trương, rồi dứt khoát dứt mông ra, chạy thẳng tới phòng tắm mặc kệ nước nóng hay lạnh liền nhảy tùm xuống bể tắm mà ngâm chìm người xuống hai tay vẫn còn túm chặt cái kia.
Đồ yếu sinh lý.
Văng vẳng trong đầu hắn tiếng Lục Ngọc.