- Đại ca, nàng ta là ai? Không ngờ khẩu vị của đại ca lại biến thái như vậy?
- "Cốc" nói bậy bạ, ta mà là loại người đấy à? Nàng ta là cô gái được ta mua bữa trước đấy.
- Ra là nàng ta, nhưng mà huynh tính sao với nàng ta?
- Thực ra cô ta là Yêu tộc, ta với nàng đã lập Khế Ước.
- Yêu Tộc? Khế Ước? Huynh điên rồi? Để người Yêu Tộc biết thì nàng toi đời rồi.
- Là sao?
- Đại ca, không phải huynh không biết chứ, Yêu tộc vô cùng bao che khuyết điểm bọn chúng tự coi là chủng tộc siêu việt được Thiên ưu ái. Bọn họ cực kỳ coi khinh Yêu Thú và không chấp nhận du thuyết Yêu Tộc từ Yêu Thú mà ra, bọn họ luôn tự thuyết rằng Yêu Thú là những đứa con của Yêu Tộc bị Thiên ruồng bỏ, chúng bị đánh mất linh trí, bị giống loài khác săn giết làm thức ăn, bị khuất phục thành thú nuôi. Cho nên việc có người của Yêu Tộc trở thành Linh Thú sẽ chạm vào cấm kỵ, kẻ đó sẽ bị ruồng bỏ, khinh bỉ, thậm chí là bị đuổi giết và chủ nhân của nó cũng sẽ không ngoại lệ.
- Ta nào có biết.
"Lục Ngọc sao ngươi không nói vấn đề này hả?"
"Hừ! Đó là vinh dự của nàng, vinh dự của cả yêu tộc, vấn đề gì là vấn đề gì?"
"............."
- Không đúng, Yêu Thú trưởng thành còn không có cơ hội khuất phục Yêu Hồn của nó, huống chi là Yêu Tộc đã hóa hình như nàng? Nàng làm sao mà chấp nhận Khế Ước được chứ nàng ta không sợ cả Tộc của nàng truy sát sao?
- À, là nàng ta bị trọng thương trí nhớ tạm thời bị mất, cho nên Linh trí nàng ta giờ cũng như đứa trẻ mười tuổi mà thôi.
- Hóa ra là Đại ca, lợi dụng lúc người gặp nạn mà giở trò đồi bại. Thật tội nghiệp cho nàng, nhân danh chính nghĩa ta sẽ phải giải cứu nàng khỏi tay một tên biến thái như huynh.
- "Cốc" đưa cho ngươi, nàng ấy mới gặp nguy hiểm thì có.
- Đại ca, có thể đánh chỗ khác được không? Huynh xem ta cũng sắp thành Long Tộc tới nơi rồi nè. "Hắn xoa xoa hai cái u trên trán hắn"
- Ai bảo ngươi cứ phát ngôn bừa bãi, còn chưa cắt lưỡi ngươi là may rồi.
- Từ từ đã. "Lập Địa liền đứng lên đi một vòng sau này, hết nhìn trên rồi nhìn xuống dưới".
- Tên dê cụ này, ngươi muốn gì hả? "Tiểu Minh nổi khùng lên xách tai hắn kéo xuống ghế".
- Á á đau, đệ đâu có ý đó, đệ chỉ xem Yêu Dấu của nàng ta mà thôi, nhưng là không có a, nàng hoàn toàn giống người mà? Chẳng lẽ Đại ca lại gạt đệ?
- Yêu Hồn nàng ta là một con sói trắng thật.
- Cái gì? Theo đệ thấy mắt của nàng ta màu Lam chẳng nhẽ nàng ta thuộc Tộc Tuyết Phong Lang Yêu Vương của Tuyết Phong sơn. Là Vương Tộc đấy, đại họa rồi đại họa rồi. Chuyện này tuyệt đối không được cho ai biết, bằng không đến cả môn phái cũng sẽ gặp liên lụy huynh rõ chưa?
- Làm gì mà nghiêm trọng thế, ngươi quá coi thường Tông môn rồi đấy.
- Là ta không phải coi thường mà là Lang Vương Tộc bọn chúng có Lão Lang Vương Hóa Thần Hậu Kỳ tọa trấn, qua bao lần Ma Kiếp mà nó vẫn còn sống thực lực không thể đùa.
- Nhưng mà hồn ước đã khắc là không thể xóa bỏ a.
- Đúng vậy, mặc dù là hồn ước song hữu sau nó có thể chủ động ra đi, nhưng Hồn ấn sẽ vẫn mãi ở trong Yêu Hồn của nó. Việc này thật là đau đầu, chỉ cần nàng ta dùng thiên phú thần thông sẽ bị người ta nhìn thấu ngay, chứ chưa nói bị người của Tuyết Phong Lang Yêu bắt gặp.
"Lục Ngọc sao bây giờ? Sao ngươi không nói sớm chứ?"
"Là nếu không nhận ngươi làm chủ nàng ta sẽ chết, một Yêu Tộc cỏn con ngươi sợ gì chứ"
"Ngươi thì hay rồi, ta chết thì ngươi lại bay đi tìm kẻ khác thì ngươi chả không sợ, vừa mới đến đây chưa được mấy ngày xuýt chút nữa thì bị rắn ăn thịt ngươi làm được cái gì? Hừ, bây giờ lại bị cả Yêu Tộc muốn săn đuổi, ta còn ngại mạng ngắn, nó là Yêu Tộc Hóa Thần Hậu Kỳ đấy."
"Ta cũng thực là muốn tìm chủ nhân khác á, sao lại vớ phải tên nhát gan như ngươi chứ".
"Oke! Vậy ngươi đưa ta về nhà rồi tìm kẻ khác làm chủ ngươi đi".
"Đưa ngươi về nhà là không thể, còn muốn tìm chủ khác thì ngươi phải chết mới được".
"Nè nè đừng nói ngươi muốn giết ta đấy nhé, Lục Ca, Lục huynh đệ".
"Hừ! Nếu được thì ta đã bóp chết ngươi từ lâu rồi".
"Ha ha là ngươi không thể, hừ! Vậy nghĩ cách đi, ta không muốn bị cả đàn chó tới cắn đâu".
"Hóa Linh, ngươi dùng Chuyển Luân Công giúp nàng chuyển hóa Yêu Tức thành Linh Tức là được, sẽ không ai nhận ra nàng là Yêu Tộc mà sẽ nghĩ đó là Linh Thú của ngươi được thuần hóa từ nhỏ mà thôi".
"Nhưng còn thần thông của nàng?"
"Nàng ta trí nhớ đã mất, bây giờ chỉ có thể sử dụng được thiên phú thần thông của Bạch Nguyệt Lang Vương mà thôi"
"Người của Tuyết Phong Sơn liệu có thông qua huyết thống mà cảm nhận được nàng?"
"Nàng có huyết mạch Thần thú, loại phàm huyết thống kia không nổi lên được, chắc khó mà cảm nhận được nàng".
"Hính dáng của nàng?"
"Có Tinh Hồn Thần thú nàng ta cũng sẽ sở hữu hình dạng đặc thù của Thần Thú, Tuyết Lang kia sao sánh bằng"
"Được rồi ta tạm tin ngươi".
"......."
- Ha ha đệ yên tâm mọi chuyện huynh liệu hết rồi, chỉ cần cái mồm đệ không nói linh tinh bên ngoài là được.
- Đệ là loại người nào chứ? Đại ca lại còn phải nói chuyện ấy sao. Nhưng mà dù sao có Linh quả cho vào miệng thì vẫn là giữ bí mật tốt hơn a. "Tiểu Minh đang gật gù thì nghe đến câu cuối của hắn thì mặt lập tức đen lại".
- Giỏi, muốn bao nhiêu cứ nói ta không thiếu chút ấy!
- Hì hì, đệ không cần nhiều chỉ cần 1 quả thôi.
- Quả gì? "Tiểu Minh có dự cảm không lành, mắt nheo lại hỏi hắn".
- Là Tử Đằng Long Nhãn đó, dù là đệ tử nội môn nhưng đệ mới chỉ được nhìn qua mà chưa được nếm thử a. "Nói đến đây thì miệng hắn đã ròng ròng nước miếng rồi".
- Hừ sao ngươi biết ta có Tử Đằng Long Nhãn quả?
- Là Phượng muội khoe với ta, huynh là cho muội ấy hai quả mà nàng chỉ lấy có một quả thôi.
- Á à được lắm! Nói mau hai người nói chuyện riêng với nhau lúc nào?
- Thì lúc huynh đi lựa Linh quả thì muội ấy là khoe với ta mà.
- Đây cầm lấy!
- Ha ha đa tạ Đại ca, đệ là yêu quý đại ca nhất trên đời.
- Cút cút.... Chưa thấy tên nào không có liêm sỉ như ngươi.
Mặc kệ tiểu Minh nói, Lập Địa còn đang ngây ngô không tin vào mắt mình, hắn cầm Linh quả lên vuốt ve ngắm nghía rồi cười cười, thỉnh thoảng lại hôn hôn lau lau nó, tiểu Minh nhìn vậy mà cũng phải rùng mình thấy ớn.
Lúc này tiểu cô nương kia đang ngồi nhấm nháp đống linh quả trên bàn kia cũng phải dừng lại nhìn Tử Đằng Long Nhãn trên tay Lập Địa, rồi quay sang nhìn tiểu Minh, nước rãi ròng ròng chảy xuống.
- Nàng cũng muốn?
Nàng ta gật gật đầu đáp lại.
- Gọi ta một tiếng Minh thiếu đi ta cho nàng một quả.
- Minh thiếu.
- Minh thiếu. "Đây là giọng tên vô liêm sỉ Lập Địa".
- Ngươi thì cút. Ha ha hóa ra là nàng biết nói. Đây thưởng cho nàng.
Hắn liền đưa cho nàng một quả Long Nhãn, tiểu cô nương vui vẻ nhận lấy bỏ luôn vào miệng nhai vui vẻ.
- Thật luôn? Đại ca cứ vậy cho, nàng cứ vậy mà nhai? "Lập Địa đau sót nhìn quả Long Nhãn kia đang trong miệng nàng".
- Thì đã làm sao? Chả phải ngươi cũng có phần sao, từ nay nàng sẽ là tùy tùng của ta, là tiểu muội của ngươi, chớ có để ta thấy ngươi bắt nạt nàng, rõ chưa?
- Vậy thì huynh phải...
- Hừ! Phải làm sao? Lại muốn đòi gì nữa? "Tiểu Minh nheo mắt lại linh lực tán ra".
- Không phải, ý ta là Đại ca từ nay cũng phải đối sử tốt với nàng. "Hắn vội nuốt nửa câu kia xuống miệng liền đổi ngay câu khác"
- Không cần phải nói. Ngươi cũng nên có quà ra mắt tiểu muội đi a.
- Gì chứ đệ thì làm gì có cái gì?
- Thích nhỏ mọn không? Nhân lúc còn sớm đi mua cho nàng mấy bộ y phục đi, chứ sao để muội ấy ăn mặc như này.
- Đệ làm gì biết mua y phục nữ?
- Chả phải ngươi còn có tiểu mỹ nữ kia sao? Nhanh, không ta gõ thêm ngươi mấy cái bây giờ.
- Dạ. " Lập tức hắn bật dậy đi ngay, thực sự là cái ngón tay kia của Đại ca hắn quá quái đản rồi, bỏ qua mọi phòng ngự của hắn khiến hắn đau đớn thực sự".
- Ấy. Nàng làm gì vậy. Ha ha nhột. Nào nàng ngồi xuống đi nào.
Lập Địa vừa ra ngoài, cũng là lúc tiểu cô nương kia ăn xong Linh quả, nàng vui sướng quá mà chồm tới liếm láp mặt hắn như là để cảm ơn hắn.
- Để ta đặt cho nàng cái tên, gọi là Bạch Nguyệt đi, có được không?
Nàng nghe vậy chỉ ngồi đó cười ngây ngô gật đầu mà thôi, nàng lại ngáp dài nằm xuống ngủ.
- Này! Nàng rốt cục là chó sói hay là lợn vậy?
Hắn chỉ biết cười chừ, lúc này người nàng lại hơi mờ có tử quang ẩn hiện, có lẽ là Tử Đằng Long Nhãn đang có công hiệu gì đó với nàng.