Chương 1246: Trấn áp sức mạnh nguyền rủa
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cuối cùng, tất cả sức mạnh nguyền rủa đều bị áp súc vào Linh Hải trong bụng nhỏ của Tô Hồng Y, biến thành một làn sương mù dày đặc đen nhánh đang quay cuồng.
Trong đó như có hàng tỉ tiếng oán linh nguyền rủa truyền ra.
Mà toàn thân, gương mặt và thân thể Tô Hồng Y không còn lại chút vết sẹo nào nữa, nàng ta trắng như tuyết đầu mùa, non mịn nõn nà, dung mạo vô song.
Vốn liếng của nàng ta vốn đã rất tốt, là một mỹ nhân trời sinh, chỉ vì vết sẹo nên bị che giấu.
Hiện giờ hoàn toàn lột xác, vịt con xấu xí biến thiên nga, dù kẻ nào nhìn thấy cũng phải cảm thấy kinh diễm.
“Đây... Đây là ta sao?” Cả Tô Hồng Y cũng không thể tin được, cứ như đang trong mộng ảo.
Nàng vuốt thân thể mình như đang vuốt một món đồ sứ tinh xảo.
“Hồng Y, thay quần áo trước đi.” Quân Tiêu Dao nói.
Một thiếu nữ mỹ lệ như vậy cứ sờ bản thân ngay trước mặt hắn, cứ cảm thấy có chút không thích hợp.
Lúc này Tô Hồng Y mới tỉnh táo lại, kiều nhan trắng nõn đã đỏ như muốn ứa máu.
Nàng mặc váy đỏ vào ngay trước mặt Quân Tiêu Dao, dáng vẻ mặc quần áo còn mê hoặc lòng người hơn lúc cởi.
Đương nhiên, Quân Tiêu Dao cũng là tài xế già, trong lòng hoàn toàn không có gợn sóng, chỉ thuần túy đối đãi bằng ánh mắt thưởng thức.
Lấy tu vi tâm tính của hắn, có thể dễ dàng khống chế dục vọng của mình mà không bị nó khống chế.
“Trước mắt chỉ phong ấn sức mạnh nguyền rủa trong cơ thể ngươi, tạm thời còn khó có thể trừ tận gốc, ngày sau còn phải tìm cách khác.” Quân Tiêu Dao nói.
“Công tử có thể giúp Hồng Y phong ấn, Hồng Y đã cảm kích đến cực điểm, dù ngày sau có tái phát, Hồng Y cũng không có chút oán trách nào.” Tô Hồng Y nói.
Trải qua chiêu này, Tô Hồng Y đã hoàn toàn, triệt để, toàn tâm toàn ý thề sống chết trung thành với Quân Tiêu Dao, từ trong ra ngoài đều ghi khắc ấn ký thuộc về Quân Tiêu Dao.
Mặc dù ngày sau Tô Hồng Y có biến cố gì, hoặc là thức tỉnh sức mạnh nào đó, nàng ta cũng không có khả năng phản bội Quân Tiêu Dao.
Đây mới là mục đích mà Quân Tiêu Dao thay nàng phong ấn sức mạnh nguyền rủa.
Sau khi tạm thời giải quyết chuyện og Tô Hồng Y, Tô Hồng Y liền lui xuống.
Về bí mật sau lưng Tô Hồng Y, hắn cũng không vội vã tìm kiếm.
“Kế tiếp là chờ đợi chiến sự biên hoang bùng nổ, sau đó tra xét tình hình thế cục phía Tiên Vực.”
“Đúng rồi, còn có Lạc Tương Linh, cũng nên đi xem một chút.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Tốt quá hoá lốp, nếu làm lơ Lạc Tương Linh lâu quá, ngược lại sẽ phản tác dụng.
Chỉ cần Quân Tiêu Dao còn ở dị vực thì còn cần bắt lấy đôi chân dài của Lạc Tương Linh.
Quân Tiêu Dao đứng dậy, ngay khi hắn muốn đi đến chỗ của Lạc Tương Linh thì trong đầu bỗng lóe lên một tia sáng, trên mặt lộ ra ý cười.
Sau đó, Quân Tiêu Dao hơi suy tư, trực tiếp lấy giấy bút tới, tùy ý bôi bôi vẽ vẽ trên đó.
Mỗi một bút đều chứa đạo vận kinh người, có thể nói cực kỳ hao phí tâm thần.
Nhưng với nguyên thần của Quân Tiêu Dao, chút đó căn bản không tính là gì.
Sau khi, Quân Tiêu Dao ngừng bút, nhìn nhìn, hơi chần chờ rồi khẽ lắc đầu.
“Còn thiếu một thứ.” Dứt lời, khoé miệng Quân Tiêu Dao lại ứa ra một giọt máu tươi, rơi lên trang giấy.
Dứt lời, khóe miệng Quân Tiêu Dao lại ứa ra một giọt máu tươi, rơi lên mặt giấy.
“Hừm, như vậy mới được.” Quân Tiêu Dao cười.
Sau khi chuẩn bị sẵn sàng, Quân Tiêu Dao trực tiếp đi đến sâu trong Chiến Thần Học Phủ, chỗ ở của Lạc Tương Linh.
...
Trong Tử Trúc Lâm, trong biệt viện có cầu nhỏ nước chảy này, Lạc Tương Linh mặc một bộ váy dài đơn giản, ngón tay ngọc như cọng hành xuân đang cầm kim chỉ thêu thùa.
Bỗng nhiên, nàng cảm giác ngón tay hơi đau đớn, một giọt máu ứa ra.
Giọt máu đó tỏa ra màu lam nhợt nhạt.
Nhìn giọt máu, Lạc Tương Linh ngơ ngác xuất thần.
“Là lòng ta có chút rối loạn sao?” Lạc Tương Linh hơi lắc đầu.
Cây châm thêu kia cũng là chuẩn đế binh, bằng không không có khả năng đâm Lạc Tương Linh bị thương.
Trên thực tế, khi Lạc Tương Linh thêu thùa chưa bao giờ bị đâm trúng, đây là lần đầu tiên.
Cũng có nghĩa là tâm thần nàng không hoàn toàn yên tĩnh.
Trong đầu Lạc Tương Linh bỗng hiện ra cảnh tượng Quân Tiêu Dao dán sát vào thân thể mềm mại của Đồ Sơn Oản Oản để dạy nàng tu luyện.
Không biết vì sao, nàng ta luôn có cảm giác không thể bình tĩnh.
“Thôi, quên đi.”
Lạc Tương Linh dừng thêu thùa.
Lúc này, có dao động không gian truyền đến, Lạc Tương Linh đứng dậy theo bản năng, ánh mắt hơi sáng lên, lập tức nhìn lại.
Nhưng đôi mắt vừa sáng lên thì đã lập tức ảm đạm xuống.
Người tới là một nam tử trung niên mặc hoa phục màu vàng xanh, dung mạo cực kỳ anh tuấn.
Sau lưng ông ta có một đôi cánh màu xanh da trời, có hoa văn cực kỳ cổ xưa được khắc trên đó. Khí tức toàn thân cũng đạt tới trình độ Chuẩn Bất Hủ.
“Phù Phong Vương, sao ngươi lại tới đây?” Lạc Tương Linh nhàn nhạt nói, mang theo chút xa cách.
Vị Phù Phong Vương này cũng là một trong những cường giả Chuẩn Bất Hủ vô thượng cổ xưa của Chiến Thần Học Phủ, bản thể là một con Thanh Thiên Yêu Bằng.
Sở dĩ thái độ của Lạc Tương Linh có chút xa cách với ông ta, là vì Phù Phong Vương này có tâm tư với nàng ta, thường xuyên xum xoe.
Lạc Tương Linh lại không quá thích hành vi này.
“Trong luận đạo hội gần đây, Lạc Vương cũng chưa tới, là có chuyện gì sao?” Phù Phong Vương hơi mỉm cười và nói.
Cổ Lão Vô Thượng của Chiến Thần Học Phủ không có nhiệm vụ hoặc trách nhiệm đặc biệt gì, trừ bảo hộ Chiến Thần Học Phủ ra thì mục tiêu duy nhất chính là đột phá trở thành bất hủ chi vương chân chính.
Mà luận đạo hội là cuộc họp mặt bàn luận đạo ngày thường của những Cổ Lão Vô Thượng đó.
“Gần đây không có hứng thú thôi.” Lạc Tương Linh nhàn nhạt lắc đầu.
Nàng có đi hay không có liên quan gì đến Phù Phong Vương kia chứ?
Chỉ là ngại đều là Cổ Lão Vô Thượng của học phủ, Lạc Tương Linh lười xé rách da mặt thôi.
“Ta cũng nghe nói, gần đây Lạc Vương muốn nhận Hỗn Độn Thể kia làm đồ đệ, cuối cùng lại bị từ chối, người nọ thực sự không có mắt.”
Phù Phong Vương cố ý hạ thấp Quân Tiêu Dao, muốn lấy lòng Lạc Tương Linh.
Kết quả Lạc Tương Linh lại nhăn mày lại, lạnh lùng nói: “Đó là lựa chọn của hắn, ta sẽ không cưỡng ép bất cứ kẻ nào.”