Chương 1247: Cổ xưa vô thượng, Phù Phong Vương
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong mắt Phù Phong Vương hiện lên chút dị quang. Lạc Tương Linh lại vì một hậu bối bé nhỏ không đáng kể mà đối đãi với ông ta với thái độ này.
Ông ta lại nói: “Chỉ cảm thấy tiểu tử kia không biết điều thôi, Lạc Vương còn để hắn lại trong sân của ngươi.”
Đây mới là điều Phù Phong Vương để ý, dù sao trai đơn gái chiếc, chung sống một viện, tuy rằng Phù Phong Vương không tin Lạc Tương Linh sẽ sinh ra quan hệ gì với tiểu tử kia.
Nhưng tóm lại vẫn có chút chướng mắt.
“Phù Phong Vương, ta làm việc cần được ngươi đồng ý sao?” Lạc Tương Linh nhăn mày lại.
Phù Phong Vương là gì của nàng?
Nàng làm việc cần Phù Phong Vương tới đánh giá sao?
Nếu tán gái cũng có cấp bậc thì Quân Tiêu Dao tuyệt đối là vương giả vinh quang.
Mà Phù Phong Vương này nhiều nhất chỉ là hạng đồng thau cứng đầu.
Đúng lúc này, không gian nơi xa gợn sóng, mộ bạch y công tử bỗng lướt đến.
“Tương Linh tiền bối, xin lỗi, vốn muốn nhanh chóng trở về, không ngờ bị chút chuyện trì hoãn.”
Người tới chính là Quân Tiêu Dao.
Hắn liếc một cái đã thấy được Phù Phong Vương, đáy mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, lại một Chuẩn Bất Hủ học phủ. Nội tình của Chiến Thần Học Phủ còn mạnh hơn trong lòng suy nghĩ của hắn nhiều.
Nhìn thấy bạch y bóng dáng đã lâu không gặp xuất hiện, không biết vì sao Lạc Tương Linh cảm thấy tâm tình thoải mái hơn một chút, cứ như mây đen giăng đầy không trung đột nhiên trong sáng.
“Vị này chính là Hỗn Độn Thể khoảng thời gian trước gây ồn ào huyên náo ở học phủ?” Phù Phong Vương cũng nhìn về phía Quân Tiêu Dao, ánh mắt nhìn quét qua như lợi kiếm.
Quân Tiêu Dao lập tức cảm nhận được một luồng uy áp cực lớn trút xuống.
Hắn biết, đơn giản là Phù Phong Vương muốn đè hắn nằm sấp xuống, làm hắn xấu mặt mà thôi.
Nhưng chỉ dựa vào uy áp mà muốn Quân Tiêu Dao đàn áp thì thật sự không khỏi mơ mộng viễn vông.
“Phù Phong Vương, ngươi làm cái gì?”
Sao Lạc Tương Linh lại không phát hiện, nàng nhướng lên lên, tùy tiện vung tay, hóa giải uy áp kia. Chỉ là ánh mắt nhìn về phía Phù Phong Vương cũng càng đạm mạc.
“Chỉ muốn nhìn Hỗn Độn Thể này có phải hàng thật giá thật không thôi.” Phù Phong Vương mỉm cười.
Lấy thân phận địa vị của ông ta, cũng không thể tự hạ thể diện mà so đo với Quân Tiêu Dao.
Đáy mắt Quân Tiêu Dao hiện ra một tia lạnh lẽo, hắn là người có thù tất báo.
Hơn nữa Quân Tiêu Dao đã nhìn ra, Phù Phong Vương có tâm tư với Lạc Tương Linh, tương lai nhất định sẽ có xung đột với hắn.
Chỉ là vì cảnh giới hiện tại của Quân Tiêu Dao không cao, không bị Phù Phong Vương để vào trong mắt.
“Ta còn có việc, xin ngươi cứ tự nhiên đi.” Lạc Tương Linh hạ lệnh trục khách.
Ánh mắt Phù Phong Vương chợt tắt, sau đó cười nói: “Một khi đã vậy, không quấy rầy.”
Dứt lời, Phù Phong Vương xoay người mà đi.
Nhưng một tiếng truyền âm rất nhỏ lại rót vào trong đầu Quân Tiêu Dao.
“Tiểu tử, mặc dù ngươi là Hỗn Độn Thể vạn cổ vô song, nhưng phải hiểu rằng có một số người không phải ngươi có thể trèo cao.”
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao bất biến, nhìn Phù Phong Vương rời đi.
“A... Trèo cao?” Quân Tiêu Dao âm thầm cười lạnh.
Không nghĩ tới có một ngày, từ này lại bị dùng trên người mình.
Nếu bị sinh linh Tiên Vực biết được, lấy thân phận của Quân Tiêu Dao còn phải trèo cao người khác thì chỉ sợ sẽ cười đến rụng răng.
Trên đời này mấy người có tư cách để Quân Tiêu Dao trèo cao?
Trong mắt Quân Tiêu Dao tràn ra lãnh quang lạnh nhạt.
Chuẩn Bất Hủ thì thế nào, Quân Tiêu Dao cũng không phải không có thủ đoạn đối phó ông ta.
Nếu thật sự chọc giận Quân Tiêu Dao, hắn có rất nhiều cách làm chết Phù Phong Vương này!
“Xin lỗi, Tiêu Dao, Phù Phong Vương kia nhằm vào ngươi là vì ta, thật ra không có liên quan gì đến ngươi cả.”
Trên mặt Lạc Tương Linh hiện lên ý xin lỗi. Dù sao đổi lại là ai, cũng không muốn trở mặt với một Chuẩn Bất Hủ.
Mà Quân Tiêu Dao chỉ do tai bay vạ gió, chỉ vì tương đối tiếp cận với Lạc Tương Linh nên mới bị Phù Phong Vương nhằm vào.
“Tương Linh tiền bối cần xin lỗi gì, này cũng không phải vấn đề của ngươi.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười.
Nhìn thấy thái độ của Quân Tiêu Dao, Lạc Tương Linh cũng âm thầm cảm thán. Đổi lại là thiên kiêu tài năng khác, khi chịu tai bay vạ gió như vậy, sợ là đã sớm khó nén lửa giận, căm giận trong lòng.
Mà vẻ mặt Quân Tiêu Dao vẫn thật bình đạm nội liễm, tính cách này thật sự làm Lạc Tương Linh thưởng thức.
“Đã lâu không luận đạo với ngươi, từ sau khi thảo luận và ngươi, ta cũng không muốn giao lưu với những người khác.” Lạc Tương Linh khẽ cười và nói.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng không đi tham gia luận đạo hội của Cổ Lão Vô Thượng.
Nàng cảm thấy giao lưu với những người đó còn không có thu hoạch lớn bằng nói chuyện với Quân Tiêu Dao.
“Vậy cũng là vinh hạnh của Quân mỗ.” Quân Tiêu Dao cũng cười.
Hai người sắp tiến vào phòng trong. Mà lúc này, một quyển giấy vẽ lại vô tình rơi ra từ tay áo của Quân Tiêu Dao xuống đất.
“Hả?” Lạc Tương Linh chú ý tới.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao hơi thay đổi, cúi người muốn nhặt lên.
Mà quyển giấy vẽ kia lại bay lên không rơi vào trong tay Lạc Tương Linh.
“Đây là...” Trong mắt Lạc Tương Linh có một tia tò mò.
“Tương Linh tiền bối, cái này...” Quân Tiêu Dao đúng lúc lộ ra một chút thấp thỏm.
Lạc Tương Linh lại tò mò mở giấy vẽ ra, sau đó lập tức như bị sét đánh, đứng tại chỗ bất động.
Trên tờ giấy là một nữ tử đứng bên bờ sông Lạc. Váy dài bay bổng, đai lưng phiêu phiêu, yểu điệu như tiên tử muốn thuận gió mà đi.
Thu thủy vì thần ngọc vì cốt, phù dung như diện liễu như mi. Đôi mắt lấp lánh nhìn ra phương xa.
Một bức hoạ mỹ nhân đẹp tới cực điểm, có thể nói bất cứ nam tử nào nhìn thấy tiên tử giai nhân tuyệt đại trong bức họa cũng sẽ như si như say, tâm trí hướng tới.
Càng quan trọng là, đây không chỉ là tranh vẽ, nữ tử và con sông trong tranh như đang chuyển động.
Nó được trút xuống pháp lực và đạo vận vào, bất cứ kẻ nào nhìn một cái, thậm chí có thể lĩnh ngộ!
“Đây... Đây là ta?” Lạc Tương Linh ngây dại.
Nữ tử trong bức họa là nàng sao?
Nhưng làm nỗi lòng Lạc Tương Linh không thể bình tĩnh chính là, phía dưới bức hoạ giai nhân tuyệt đại còn có vô số những chữ viết đề từ.