Chương 1248: Địa điểm đánh dấu mới
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Lạc Thần phú...” Lạc Tương Linh lẩm bẩm.
“Kỳ hình dã, phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, vinh diệu thu cúc, hoa mậu xuân tùng.”
“Viễn nhi vọng chi, kiểu nhược thái dương thăng triêu hà; bách nhi sát chi, chước nhược phù cừ xuất lục ba.”
“Vân kế nga nga, tu mi liên quyên. Đan thần ngoại lãng, hạo xỉ nội tiên, minh mâu thiện lãi, yếp phụ thừa quyền.”
“Chuyển miện lưu tinh, quang nhuận ngọc nhan. Hàm từ vị thổ, khí nhược u lan. Hoa dung a na, lệnh ngã vong xan (1).”
(1) Dịch nghĩa:
Hình dáng của nàng, nhẹ nhàng như chim hồng bay, uyển chuyển như rồng lượn, rực rỡ như cúc mùa thu, tươi rạng như tùng mùa xuân.
Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm, tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong.
Búi tóc cao như mây bồng, lông mày cong thon. Môi son rực rỡ bên ngoài, răng trắng tinh khiết ở trong.Con ngươi sáng liếc nhìn, má lúm đồng tiền hiện trên má.
Ánh mắt như nhuốm vẻ ngọc. Ngậm lời mà chưa thốt ra, hơi thở như hương lan. Dung mạo nhu mì, khiến ta tới bữa quên ăn.
Lạc Tương Linh mặc niệm, tâm thần cũng nhịn không được run lên.
Người trong tranh thật đẹp,từ càng tuyệt diệu.
Khó có thể tưởng tượng, bài thơ kinh thế này lại được sáng tạo từ tay một người tuổi trẻ.
Mà càng làm trái tim Lạc Tương Linh run lên chính là, trên bức hoạ này còn có một giọt máu tươi hết sức chói mắt.
Điều này có nghĩa là gì?
Có nghĩa là người vẽ ra bức họa này, viết ra câu từ này đã hao phí tâm huyết rất lớn. Nếu không từng nét bút sẽ không chứa đạo vận như vậy.
“Tiêu Dao, ngươi...” Lạc Tương Linh nhìn Quân Tiêu Dao, đôi mắt lấp lánh hơi rung động.
Quân Tiêu Dao vì thơ này họa này mà dốc hết tâm huyết như thế, đổi lại là nữ tử nào, trong lòng cũng không được bình tĩnh.
“Xin lỗi, mạo muội đề từ vẽ tranh vì Tương Linh tiền bối, cũng là đường đột tiền bối.” Quân Tiêu Dao đúng lúc lộ ra một tia thấp thỏm nhàn nhạt.
“Không, vẽ thực tốt, cả thơ cũng vậy, không ngờ Tiêu Dao ngươi không chỉ có thiên phú tuyệt thế, còn có tài năng kinh thế tuyệt diễm như thế.”
Lạc Tương Linh như lại nhận thức Quân Tiêu Dao lần nữa.
Dung mạo tuyệt thế, thiên phú yêu nghiệt thì thôi, còn có tài năng khiến người ta kinh diễm như vậy.
Họa và thơ kia tuyệt đối không phải người bình thường có thể làm được.
Nói thật, cả Lạc Tương Linh nhìn cũng không dám tin tưởng, họa và thơ kia đang viết về mình. Càng làm Lạc tim Tương Linh lỡ một nhịp chính là, vì sao Quân Tiêu Dao lại vẽ bức họa này?
Chẳng lẽ là vì...
“Tiêu Dao, có thể tặng cho ta cái này không?” Lạc Tương Linh hỏi.
“Hả... Nếu tiền bối không chê thì đương nhiên.” Quân Tiêu Dao nói.
“Đừng gọi ta là tiền bối, trực tiếp gọi tên của ta đi.” Lạc Tương Linh nói.
“Được, Tương Linh.” Quân Tiêu Dao gật gật đầu.
Nghe xưng hô này, trái tim Lạc Tương Linh bỗng nhảy dựng, sau đó xoay người nói: “Ngươi đi tu luyện đi, lần sau lại luận đạo với ngươi.”
Dứt lời, Lạc Tương Linh đã vội vã trở về phòng.
Nhìn bóng dáng Lạc Tương Linh rời đi, chút thấp thỏm trên mặt Quân Tiêu Dao tan đi, khóe môi hơi nhếch lên một độ cong.
Tất nhiên tất cả đều do hắn cố ý sắp xếp.
Từ vẽ tranh, đến đề từ Lạc Thần phú, lại đến nhỏ một giọt tâm đầu huyết vào. Sau đó cố ý làm bộ không cẩn thận rớt ra, lại bị Lạc Tương Linh nhìn thấy.
Mỗi một bước đều là kế hoạch tỉ mỉ của Quân Tiêu Dao.
Hắn không cầu có thể hoàn toàn công lược Lạc Tương Linh, chỉ cần sau này nếu mình gặp phải nguy hiểm gì, Lạc Tương Linh có thể ra mặt giúp đỡ, vậy là đủ rồi.
Uy thế của một vị Chuẩn Bất Hủ là không thể đánh giá.
“Tuy rằng đã đi tới bước này, nhưng cũng không biết thái độ thật sự của Lạc Tương Linh đối với ta là như thế nào.”
“Là lúc nên kiểm tra một chút.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi lóe lên.
Hắn lại có kế hoạch mới.
Sở dĩ Quân Tiêu Dao suy nghĩ muốn mượn sức Lạc Tương Linh như vậy, là vì hắn có dự cảm, điều này mình nhất định sẽ gây ra đại phong ba ở dị vực.
Đến lúc đó, cần một vị cường giả đứng đầu đứng phía sau chống lưng cho hắn.
Nếu là ở Tiên Vực, tất nhiên Quân Tiêu Dao không cần hao hết tâm lực dựa thế như thế. Thuận miệng nói một câu, không biết có bao nhiêu cường giả nguyện ý đứng ở phía sau Quân Tiêu Dao.
Nhưng dù sao nơi này cũng là dị vực, bàn tay của Quân gia cũng khó có thể duỗi đến đây.
Mà bên kia, Lạc Tương Linh về tới phòng lại cảm thấy trái tim mình đang đập loạn cả lên.
Đây là một cảm giác xưa nay chưa từng có.
Nàng lại ngắm nhìn nữ tử trong bức họa và đề từ Lạc Thần phú kia.
Càng xem thì trong lòng càng vui mừng.
Nếu có người ca ngợi nàng xinh đẹp ngay trước mặt, Lạc Tương Linh lại có chút phản cảm. Tỷ như Phù Phong Vương, trước kia cũng từng làm như thế.
Không thể không nói phương thức này xem như hoàn toàn đánh trúng trái tim Lạc Tương Linh.
“Ta thực sự đẹp như vậy sao?”
Nhìn nữ tử tuyệt thế duyên dáng yêu kiều đứng bên bờ sông Lạc trong tranh, đôi mắt Lạc Tương Linh không khỏi mê ly, có chút ngây ngốc.
Đây là vẽ tranh thần tiên đến mức nào, mới có thể miêu tả ra sự tuyệt sắc như vậy.
“Ngọc Tiêu Dao, thật sự rất thú vị.” Lạc Tương Linh lẩm bẩm trong lòng.
Trên đôi má tuyệt lệ vô song hiện ra một rặng mây đỏ động lòng người.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Quân Tiêu Dao vẫn luôn nán lại trong biệt viện của Lạc Tương Linh.
Nơi đây tràn ngập long khí, cũng có tác dụng trợ giúp Quân Tiêu Dao tu luyện.
Quân Tiêu Dao và Lạc Tương Linh cũng thỉnh thoảng luận đạo nói chuyện với nhau. Thậm chí khi hứng khởi, họ còn ngâm thơ vẽ tranh, đánh đàn tấu nhạc.
Cầm đạo của Quân Tiêu Dao lại làm Lạc Tương Linh kinh diễm. Tiếng đàn kia như tiếng trời, dung hợp với đạo vận, thấm vào ruột gan.
Trong mắt Lạc Tương Linh, Quân Tiêu Dao quả thực là một nam hài như bảo tàng chờ khai quật.
Tất nhiên quan hệ của hai người cũng càng thêm hòa hợp, thậm chí có chút cảm giác như thần tiên quyến lữ đang trong tình yêu cuồng nhiệt.
Mà giữa bầu không khí bình yên đó, Mộ lão lại đi tới, vẻ mặt có chút nghiêm túc, nói cho Quân Tiêu Dao một tin tức.
“Ma Cật Đế Tử của Ma Cật Đế Tộc sắp sửa thức tỉnh, đã có tin tức truyền ra, Ma Cật Đế Tử muốn đánh một trận với Tiêu Dao tiểu hữu ở Chiến Thần Sơn.”
“Đinh, chúc mừng ký chủ, địa điểm đánh dấu mới đã được đổi mới, xin hãy ở đánh dấu Chiến Thần Sơn!”