Chương 1273: Rừng rậm Thiên Táng, ba nữ tử tử
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ngược lại là thế hệ trẻ đang chém giết kịch liệt ở các góc biên hoang.
Trong nửa tháng này, Quân Tiêu Dao cũng lao thẳng một mạch qua hư không, rốt cuộc cũng đi đến biên giới của rừng rậm Thiên Táng.
Phóng mắt nhìn lại, toàn bộ rừng rậm Thiên Táng có diện tích cực kỳ rộng lớn, tựa như một mảnh đại lục to lớn.
Cổ mộc đầy rừng, cổ thụ cao tới ngàn trượng mọc lên che trời, tựa như người khổng lồ viễn cổ đứng sừng sững.
Trong khu rừng này có rất nhiều sát khí hiện lên, chí hung chi thú tiềm tàng trong bóng tối. Thỉnh thoảng còn có các tiếng đánh nhau kịch liệt, tiếng gào thảm thê lương truyền đến.
Quân Tiêu Dao không cảm thấy hứng thú về chuyện này.
Mục đích chủ yếu của hắn là tìm kiếm cơ duyên đột phá đến chí tôn. Tiếp theo mới là giết mấy địch thủ Tiên Vực, lập nên đầu danh trạng.
Đương nhiên, nếu đụng phải một ít con kiến phía dị vực thì hắn cũng có thể thuận tay tiêu diệt. Dù sao nơi đây khí cơ hỗn loạn, nhân quả vô trật tự, cho dù là Bất Hủ cũng khó có thể tra xét ra dấu vết gì.
“Rừng rậm Thiên Táng là một trong những chiến tràng chính để thiên kiêu hai giới chém giết, cũng có thể đi vào trong đó, bắt một ít tu sĩ Tiên Vực, tìm hiểu tin tức về Tiên Vực.” Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Hắn như nghĩ tới cái gì, lập tức lấy ra một cái mặt nạ quỷ diện từ pháp khí không gian. Đó là mặt nạ hắn lấy được từ chỗ Huyền Nguyệt.
Quân Tiêu Dao đeo mặt nạ quỷ diện lên mặt.
Làm vậy là để phòng ngừa khả năng đụng phải một vài người quen Tiên Vực, bị họ nhận ra hắn.
Cũng không phải Quân Tiêu Dao cố tình muốn lừa gạt, chỉ là hiện tại, hắn thật vất vả mới leo lên được làm Hỗn Độn chiến thần, Diệt Thế Lục Vương, tuyệt đối không thể tuỳ tiện bại lộ.
Nếu không Quân Tiêu Dao không quay lại dị vực được, chỉ có thể trở về Tiên Vực. Vậy những chuyện hắn làm ở dị vực, bao gồm nghiệp lớn truyền giáo cũng không thể tiếp tục.
Quân Tiêu Dao không cho phép có bất trắc nào xảy ra. Trên mặt hắn đeo mặt nạ quỷ diện, hỗn độn sương mù lượn lờ quanh thân. Quân Tiêu Dao tin chắc không có bao nhiêu người có thể nhận ra.
Chuẩn bị sẵn sàng xong, Quân Tiêu Dao đã tiến vào rừng rậm Thiên Táng.
Mà giờ phút này, ở trong khu vực rừng rậm Thiên Táng, vài bóng hình xinh đẹp hình thành một tiểu đội, đang thâm nhập vào bên trong.
Trên đường đụng phải một ít sinh linh dị vực, họ đều tiêu diệt.
Nhìn kỹ thí rõ ràng là ba nữ tử Long Cát công chúa, Nhan Như Mộng, Ngọc Thiền Quyên.
Các nàng vì Quân Tiêu Dao mà kết bạn, cũng trở thành bằng hữu.
Còn bốn người Nghệ Vũ, Yến Thanh Ảnh, Vong Xuyên, Vĩnh Kiếp Thiên Nữ. Bọn họ thân là tùy tùng của Quân Tiêu Dao, tự động hợp thành một đội ngũ săn giết.
Hai đội ngũ chia binh làm hai đường, từng người rèn luyện.
“Ta đã có hơn vạn điểm công huân, có thể đổi một ít thứ tốt ở Tiên Viện.” Ngọc Thiền Quyên mỉm cười và nói.
Mày đẹp cong cong, mắt chứa thơ tinh, mũi quỳnh cao cao, môi đỏ trơn bóng, chiếc váy lam phác họa ra đường cong đáng kiêu ngạo. Bộ ngực no đủ, vòng eo lại tinh tế mượt mà, một tay có thể ôm hết, cặp mông thật vểnh.
Không biết có phải bởi vì Thái Âm Thánh Thể không mà dáng người của Ngọc Thiền Quyên càng no đủ nhiều nước hơn trước kia.
Đáng tiếc đến bây giờ nữ tử có được thể chất lô đỉnh thiên hạ đệ nhất này còn chưa từng bị khai thác.
Trước đó nàng đã quyết tâm, thân thể mình vĩnh viễn đều thuộc về Quân Tiêu Dao. Mặc dù Quân Tiêu Dao ngã xuống trước mặt nàng, nàng cũng thủ vững lời thề của mình đến bây giờ.
“Còn chưa đủ, ta còn phải trở nên càng mạnh, mới có tư cách nghênh đón chủ nhân trở về.” Mái tóc đen của Long Cát công chúa thật mềm mại, cung trang tiên váy bao lấy ngọc thể yểu điệu, đùi đẹp thon dài lay động sinh tư.
Cả người phong tư tuyệt diễm, căn bản không giống như tọa kỵ của Quân Tiêu Dao.
Nghe hai nàng nói, Nhan Như Mộng mặc một bộ váy hồng, dung nhan hoàn mỹ không tì vết có chút trầm mặc.
“Đến bây giờ các ngươi còn tin hắn còn sống?” Nhan Như Mộng hỏi.
Tuy rằng sau khi biết được tin Quân Tiêu Dao ngã xuống, Nhan Như Mộng cũng buồn bã mất mát một thời gian, nhưng nàng vẫn bất đắc dĩ mà tiếp nhận hiện thực này
“Tất nhiên là ta tin, chủ nhân nhất định sẽ trở về.” Long Cát công chúa gần như đã tin tưởng Quân Tiêu Dao tới trình độ không còn lý trí.
Có lẽ, Quân Tiêu Dao có mị lực có thể làm người ta tin phục, hắn chưa bao giờ ngã xuống.
“Tạm thời không nói đến chuyện này, ta mơ hồ cảm thấy, sâu trong rừng rậm Thiên Táng này có đại cơ duyên, đại bí mật.” Nhan Như Mộng nghiêm mặt nói.
Bản thể của nàng chính là Thiên Mộng Mê Điệp, được xếp song song với Liệt Thiên Ma Điệp, Thái Cổ Hoàng Điệp.
Khi tiến vào rừng rậm Thiên Táng, Nhan Như Mộng đã mơ hồ có cảm giác này.
“Vậy chúng ta tiếp tục thâm nhập đi.” Long Cát công chúa nói.
Ba nữ tử tiếp tục thâm nhập.
Qua mấy ngày sau, các nàng đi vào sâu trong rừng rậm Thiên Táng. Phía trước truyền đến dao động đánh nhau kinh người, đám người Long Cát công chúa phóng mắt nhìn lại.
Có bốn bóng dáng đang đại chiến với sinh linh dị vực. Ba người trong đó là Cơ Thanh Y và Nhật Thánh Hộ, Nguyệt Thánh Hộ, ngoài ra còn có một nam tử tóc tím khí tức cường đại, toả ra khí tức chí tôn.
“Là Thiên Tàm Tử của Thần Tàm Cốc.”
Nhìn thấy thanh niên kia, Nhan Như Mộng theo bản năng mà nhăn mày lại.
Bởi vì trước kia nàng ta từng có xung đột không thoải mái với Thần Tàm Cốc, Nguyên Tàm Đạo Tử của Thần Tàm Cốc từng quấy rầy nàng. Nhưng cuối cùng vẫn bị Quân Tiêu Dao tiêu diệt.
“Là ai, ra đây!” Phía sinh linh dị vực có một nam tử trẻ tuổi mặc hoa phục hắc kim quát lạnh, giơ tay lên thì lòng bàn tay đã vỡ ra, một ánh tà nhãn xuyên thẳng đến.
Nếu Quân Tiêu Dao ở đây thì nhất định sẽ cảm thấy buồn cười.
Phía sinh linh dị vực rõ ràng là đám kiêu tử cấp Thập Đại Thiên Vương gồm Ly Cửu Minh, Bồ Yêu, Kim Triển...
Nhân mã hai bên cũng va chạm với nhau.
Ánh tà nhãn có uy năng thật lớn. Ba nữ tử Long Cát công chúa vội vàng né tránh nên đã hiện thân.
“Là các ngươi...”
Thiên Tàm Tử có mái tóc tím, tràn ngập khí tức chí tôn nhìn thấy đám người Long Cát công chúa thì vẻ mặt cũng thoáng thả lỏng.
Nếu là viện thủ dị vực đến thì thật sự có chút phiền phức. Dù sao hiện tại, kẻ địch của hắn ta cũng đã rất khó giải quyết.