Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1365 - Chương 1365 - Ta Tên Là Quân Tiêu Dao

Chương 1365 - Ta tên là Quân Tiêu Dao
Chương 1365 - Ta tên là Quân Tiêu Dao

Chương 1365: Ta tên là Quân Tiêu Dao

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Trong đầu Lạc Tương Linh vang lên vù vù, phản ứng đầu tiên của nàng ta là nghĩ đây là giả, là Quân Tiêu Dao cố ý chơi nàng.

Nhưng loại khí tức Tiên Vực này rõ ràng là chính xác, hơn nữa hắn không có khả năng nói giỡn về chuyện này.

Ánh mắt Lạc Tương Linh liên tục thay đổi, nàng thật sự rất muốn yên lặng một lát. Tin tức này quá chấn động.

“Quân Tiêu Dao... Quân Tiêu Dao...” Lạc Tương Linh lẩm bẩm, cảm giác đã nghe qua tên này ở đâu đó.

Sau đó, nàng bỗng nhớ tới trước kia dị vực lên kế hoạch công phá thế giới Thần Khư, kết quả lại bị Thần Tử Quân gia Quân Tiêu Dao của Tiên Vực phá hủy.

Còn nói Thần Tử Quân gia là một trong những tồn tại Tiên Vực yêu nghiệt nhất kỷ nguyên này, là uy hiếp cực lớn của dị vực.

Nhưng sau đó lại truyền ra tin Quân Tiêu Dao ngã xuống, vì thế Lạc Tương Linh cũng không để ý đến nữa.

Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao phá hủy đại kế dị vực, có thể nói là đại uy hiếp của dị vực, lại sống sờ sờ đứng ở trước mặt nàng!

Vèo!

Gần như trong phút chốc, Lạc Tương Linh nâng tay ngọc lên, hơi nước lưu động, ngưng kết thành một thanh kiếm băng tinh đặt lên ngực Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao đứng tại chỗ, trên mặt vẫn còn treo một nụ cười.

Trường hợp nhất thời yên lặng.

Một nữ tử phong hoa tuyệt đại, một công tử bạch y nhẹ nhàng.

Một là Chuẩn Bất Hủ dị vực, Lạc Vương.

Một là Thần Tử Quân gia Tiên Vực, Quân Tiêu Dao.

Không khí như đọng lại vào thời khắc này.

“Ngươi lừa mọi người.” Lạc Tương Linh mở miệng nói, tiếng nói cũng run lên nhè nhẹ.

Nàng không phải sợ hãi, bởi vì Quân Tiêu Dao căn bản không uy hiếp được nàng.

Tiếng nói của nàng run rẩy là vì không tin, là vì bị lừa gạt.

“Không sai, ta lừa mọi người.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.

“Cũng lừa ta!” Lạc Tương Linh tăng âm lượng lên, băng tinh chi kiếm trong tay lại đâm ra thêm nửa tấc, dán vào trái tim Quân Tiêu Dao.

“Ta không lừa ngươi.” Quân Tiêu Dao.

“Ngươi còn nói không lừa, thì ra ngươi luôn coi ta là tấm mộc, vậy mà khi ngươi bị thương ở biên hoang, ta còn nhờ người dùng long mạch chữa thương cho ngươi.”

Lạc Tương Linh thật sự đau lòng, nàng có tâm tính đơn thuần, chưa bao giờ có tình cảm với ai. Kết quả lần đầu tiên lại đụng phải tên tra nam làm tan nát cõi lòng người khác như Quân Tiêu Dao.

Tính ra cũng thật xui xẻo.

“Nếu ngươi cho rằng là lừa gạt về thân phận, vậy không sai.”

“Nhưng... Khi ở bên nhau ngươi thì không có chút hư tình giả ý nào cả.”

“Vẽ tranh, làm thơ cho ngươi.”

“Thích chơi cờ, thuyết pháp luận đạo cùng ngươi.”

“Trong mắt ta, ngươi không phải Lạc Vương cao cao tại thượng, mà là một đối tượng có thể đối đãi thật lòng.”

“Một nữ nhân đáng yêu.”

Quân Tiêu Dao mặt không đỏ, tim không đập nhanh mà nói, có thể nói kỹ thuật diễn đã lên đến trình độ siêu phàm.

Tuy rằng lời nói có chút buồn nôn, nhưng chuyện này liên quan đến kế hoạch Quân Tiêu Dao an bài sau này, cho nên không thể có sai sót gì.

“Ngươi, câm mồm...” Lạc Tương Linh nghe mấy lời này thì nhất thời tâm loạn, nhớ tới đủ mọi chuyện trước kia với Quân Tiêu Dao.

“Ngươi có biết, nếu thân phận của ngươi bị tiết lộ ra ngoài thì chết cũng là kết quả nhẹ nhàng nhất của ngươi không? Ngươi cũng có thể tiếp tục giấu giếm lừa gạt.” Lạc Tương Linh cắn môi đỏ mà nói.

“Không sai, ta thật sự có thể luôn giấu giếm tiếp, nhưng ta không muốn làm như vậy.”

“Ta có thể lừa gạt mọi người, nhưng không nghĩ luôn lừa gạt ngươi.” Quân Tiêu Dao nói.

“Vậy ngươi sẽ chết.” Đôi mắt Lạc Tương Linh hơi đỏ lên.

“Vậy chết đi, chết trong tay Lạc Vương, chuyến đi này cũng không tệ.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.

Hắn nhìn đôi mắt long lanh của Lạc Tương Linh, hắn đang đánh cuộc!

Đây là một canh bạc khổng lồ!

Thắng thì hắn có thể hoàn toàn thành lập quan hệ vững chắc với Lạc Tương Linh.

Thua thì xin lỗi, Quân Tiêu Dao sẽ không tự tìm đường chết.

Hắn đã sớm an bài kế hoạch và chuẩn bị ở sau cho mình, muốn hắn chết trong tay Lạc Tương Linh là chuyện không có khả năng.

Quân Tiêu Dao không phải thiên cổ tình thánh, càng không phải hạt giống si tình. Lấy tính cách của hắn càng không thể chết trong tay nữ nhân.

“Ngươi...”

Nhìn dáng vẻ lợn chết không sợ nước sôi của Quân Tiêu Dao, Lạc Tương Linh nắm chặt tay ngọc, đang run lên nhè nhẹ.

Nàng tự hỏi, mặc dù biết Quân Tiêu Dao là Thần Tử Quân gia của Tiên Vực, nhưng nàng ra tay được sao?

Quân Tiêu Dao cũng có thể luôn gạt nàng, nhưng hắn lại nguyện ý thẳng thắn, nói chân tướng ra cho nàng.

Chuôi băng tinh chi kiếm này cứ điểm lên ngực Quân Tiêu Dao, lại chậm chạp không thể đâm sâu vào.

Quân Tiêu Dao nâng tay lên, chộp vào thân kiếm băng tinh.

“Tương Linh, lấy thực lực của ngươi thì giết ta chỉ cần một suy nghĩ là được.”

Mặc dù Quân Tiêu Dao yêu nghiệt đến mấy thì chí tôn và Chuẩn Bất Hủ cũng có hồng câu khó có thể vượt qua.

Đương nhiên, đây là dưới tình huống Quân Tiêu Dao không thi triển ra thủ đoạn át chủ bài khác.

“Ngươi đang ép ta!” Ngực Lạc Tương Linh phập phồng.

Quân Tiêu Dao đang ép nàng lựa chọn, là chọn giết hắn, vạch trần hắn hay là...

Giúp hắn giấu giếm, trở thành đồng phạm.

Rốt cuộc quan hệ thân mật nhất trên đời này chính là đồng phạm.

“Sao ta lại ép Tương Linh chứ, chẳng qua là tin tưởng ngươi thôi.” Quân Tiêu Dao cười ôn hòa mà ấm áp.

Gần như không có nữ nhân nào có thể chống cự nụ cười của Quân Tiêu Dao, bao gồm Huyền Nguyệt trước kia cũng tương tự.

Băng tinh chi kiếm im hơi lặng tiếng mà hóa thành quầng sáng rồi tan đi, Lạc Tương Linh quay người đi.

“Đây là bí mật lớn nhất của ngươi sao?”

“Đương nhiên.” Quân Tiêu Dao nói.

Trong lòng hắn lại thở nhẹ ra một hơi, xem ra đã qua được cửa ải này rồi.

Hắn đánh cược thắng rồi.

“Ngươi cũng biết ta cũng có bí mật thuộc về mình đúng không?” Lạc Tương Linh buồn bã nói.

“Ta nói rồi, ta sẽ không ép ngươi nói ra, trừ phi ngươi nguyện ý, ta có thể làm người lắng nghe.” Quân Tiêu Dao ôn hòa nói.

“Nếu ta nói với ngươi, ta không phải người thì sao?”

Một câu của Lạc Tương Linh khiến không khí lập tức an tĩnh lại.

Vẻ mặt Quân Tiêu Dao hơi khựng lại.

Nói thật có hơi bất ngờ, nhưng cũng hợp tình hợp lý thôi.

Bởi vì trước đó Quân Tiêu Dao đã cảm giác được, Lạc Tương Linh có một trái tim thuần tịnh mà trong sáng, vào thời điểm nào đó thậm chí có chút đơn thuần. Đơn thuần và không có tâm tư cùng lòng dạ phức tạp của nhân loại.

Cũng cũng là nguyên nhân khiến Quân Tiêu Dao dám đánh cược một phen.

Bình Luận (0)
Comment