Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1366 - Chương 1366 - Quá Khứ Và Bí Mật Của Nàng, Cũng Đến Từ Tiên Vựcta Tên Là Quân Tiêu Dao

Chương 1366 - Quá khứ và bí mật của nàng, cũng đến từ Tiên VựcTa tên là Quân Tiêu Dao
Chương 1366 - Quá khứ và bí mật của nàng, cũng đến từ Tiên VựcTa tên là Quân Tiêu Dao

Chương 1366: Quá khứ và bí mật của nàng, cũng đến từ Tiên VựcTa tên là Quân Tiêu Dao

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao trầm mặc, Lạc Tương Linh cười, hơi có chút cay đắng.

Nhưng ngay sau đó, Quân Tiêu Dao lại mỉm cười và nói: “Đúng thì thế nào, không phải thì đã sao, ta chỉ biết ngươi là Tương Linh, vậy là đủ rồi.”

Trái tim Lạc Tương Linh lại rung động một chút, sau đó nàng cười khổ một tiếng, nói: “Có lẽ ta cũng không có tư cách vạch trần ngươi.”

“Hả?” Quân Tiêu Dao lại cảm thấy bất ngờ.

“Nếu ta nói ta cũng đến từ Tiên Vực thì sao?”

Lời Lạc Tương Linh nói làm vẻ mặt Quân Tiêu Dao khựng lại.

“Thế nào, không tin à, ta có thể kể chuyện của mình cho ngươi nghe.” Lạc Tương Linh hơi thở dài.

Nàng thật sự không phải người, thậm chí không phải sinh linh, mà là một con sông.

Một con sông tên là Tương Hà.

Cùng giống như bất kỳ con sông nào bên ngoài, Tương Hà chỉ là một con sông quá đổi bình thường.

Nhưng có một ngày, một nam tử trung niên đi tới bờ sông, toàn thân quấn quanh khí hỗn độn.

Hắn ngồi xếp bằng ở bờ sông tu luyện, lĩnh ngộ. Trở lại ban sơ, xác minh thiên địa đại đạo.

Một Tương Hà bình thường vì sự xuất hiện của nam tử kia mà không còn bình thường nữa.

Mỗi ngày đều có đại đạo chi âm đang vang vọng, có phù văn thiên địa chí lý đang lập loè, thỉnh thoảng rơi vào giữa sông.

Lạc Tương Linh cũng không biết từ khi nào mình đã bắt đầu có ý thức.

Nàng thấy được người trên bờ sông.

Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ.

Tương Hà không còn là một con sông bình thường nữa, nó có được linh trí, biến thành hà linh.

Bên bờ Lạc thủy, Tương Hà có linh nên được gọi là Lạc Tương Linh.

Nàng coi nam tử trung niên kia là thân nhân, bởi vì là ông ta giao cho nàng sinh mệnh. Nhưng khi Lạc Tương Linh ngưng tụ ra hình thể, đứng trước mặt nam tử kia, vẻ mặt của ông ta lại vô cùng đạm mạc, giống như Thiên Đạo.

“Trong thiên địa đều có trật tự, ngươi vốn là một con sông bình thường, cũng nên là một con sông bình thường.”

“Bởi vì ta đến, đặt chân vào nhân quả của ngươi, cho nên phải hủy diệt phần nhân quả này.”

“Không được làm trái quy tắc Thiên Đạo, kẻ nghịch thiên ắt bị phạt.”

Nam tử kia ra tay, khí hỗn độn tràn ra bốn phía, hủy diệt linh trí của Lạc Tương Linh.

Nhưng ông ta lại không thể ngờ đến, nước trong Tương Hà bốc hơi bay lên không, biến thành một cơn mưa.

Trong một giọt mưa còn tàn lưu một chút linh thức của Lạc Tương Linh, giọt nước mưa kia bay rồi lại bay, không biết bay bao lâu, cũng không biết bay bao nhiêu năm tháng kỷ nguyên.

Nàng rơi vào một con sông.

Con sông là chi nhánh minh hà của dị vực. Mà minh hà là tồn tại kéo dài qua mười đại châu dị vực, giống như sông mẹ.

Chiến Thần Học Phủ nơi minh hà đại châu, chính là lấy minh hà mà mệnh danh.

Không biết qua bao nhiêu năm tháng dài lâu, Lạc Tương Linh lại xuất hiện, mà nàng lại ngưng tụ ra hình thể, sức mạnh đã hoàn toàn khác xưa.

Có lẽ là vì sức mạnh minh hà nên nàng trở thành Chuẩn Bất Hủ được tứ phương tôn sùng. Mà nàng không thân không thích, nơi đặt chân tốt nhất chính là Chiến Thần Học Phủ ở minh hà đại châu.

Từ đây, Tử Trúc Lâm sâu trong Chiến Thần Học Phủ có thêm một vị Lạc Vương cổ xưa vô thượng, phong hoa tuyệt đại.

Đây là câu chuyện của Lạc Tương Linh.

Câu chuyện đã được kể xong, trong phòng là một mảnh an tĩnh.

Cho dù là Quân Tiêu Dao, cũng hoàn toàn không ngờ Lạc Tương Linh lại có quá khứ như vậy. Nàng vốn là một con sông ở Tiên Vực, cuối cùng lại trở thành Lạc Vương dị vực.

Quân Tiêu Dao không khỏi nghĩ tới thần thoại đế Lạc Thần Mật Phi.

Khi ở Thái Ách thần miếu tại xà nhân tộc, hắn từng đối thoại với một tia phân thân tàn hồn của Mật Phi.

Tuy rằng Mật Phi không phải biến thành từ hà linh, nhưng bản thân nàng ta chính là nữ thần chưởng quản sông Lạc, được xưng là nữ thần Lạc thủy.

Vậy xem ra, Lạc Thần Mật Phi hẳn là nhân vật cấp tổ tông của Lạc Tương Linh.

“Đây là quá khứ của ta, là bí mật thuộc về ta.” Lạc Tương Linh yếu ớt mà nói.

Nàng chưa bao giờ nói với ai về quá khứ của mình, hiện tại lại kể hết cho Quân Tiêu Dao nghe, cũng chỉ có Quân Tiêu Dao có tư cách lắng nghe tiếng lòng của nàng.

Nghi hoặc của Quân Tiêu Dao cũng coi như hoàn toàn được giải đáp.

Bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Tương Linh, hắn đã cảm thấy nàng có một loại đơn thuần không giống người, cặp mắt nước thu kia mang theo một loại thuần tịnh.

Hiện tại chân tướng được vạch trần, cũng hợp tình hợp lý.

Ngoài ra, Quân Tiêu Dao cũng có chút hứng thú với nam tử trong chuyện xưa.

Ngồi xếp bằng lĩnh ngộ thiên địa đại đạo cũng đủ để khiến một con sông sinh ra linh trí, hóa ra hà linh. Đủ để chứng minh tu vi cảnh giới của nam tử kia nhất định rất cường đại.

“Nam tử kia là Hỗn Độn Thể?” Quân Tiêu Dao hỏi.

Lạc Tương Linh hơi gật gật đầu.

Nghi hoặc của Quân Tiêu Dao lại được giải đáp, vì sao ban đầu Lạc Tương Linh lại cảm thấy hứng thú với hắn? Thì ra là vì hắn cũng là Hỗn Độn Thể.

“Kỳ thật ngay từ đầu, sở dĩ tiến cử ngươi trở thành chuẩn chiến thần, là muốn gây thêm phiền phức cho ngươi.”

“Bởi vì người nọ nên ta không có thiện cảm với Hỗn Độn Thể.”

“Nhưng sau khi nhìn thấy ngươi, ta thay đổi suy nghĩ, ngươi là một người rất thú vị.”

Lạc Tương Linh nói đến đây thì hơi ngượng ngùng. Ban đầu nàng thật sự muốn trêu cợt Quân Tiêu Dao, dù sao Hỗn Độn Thể ngày xưa kia cũng suýt giết chết nàng.

Nhưng sau khi gặp Quân Tiêu Dao, Lạc Tương Linh lại cảm thấy Quân Tiêu Dao là một người thú vị, cho nên mới có phát triển kế tiếp.

Quân Tiêu Dao cũng có chút may mắn, cũng may mình soái, nếu đổi là xấu xí thì phỏng chừng Lạc Tương Linh sẽ không cảm thấy thú vị.

Đây là thời đại xem mặt.

“Còn phải đa tạ Tương Linh không giết.” Quân Tiêu Dao hơi chắp tay.

Tất nhiên Lạc Tương Linh biết Quân Tiêu Dao đang trêu ghẹo nàng.

Sau khi hai người trao đổi bí mật, không khí cũng không căng thẳng như vừa rồi.

“Nếu nói một cách nghiêm túc thì ta cũng đến từ Tiên Vực, lại có tư cách gì tố giác ngươi kia chứ?” Lạc Tương Linh khẽ nói.

Bình Luận (0)
Comment