Chương 1372: Bước lên hoàng tuyền lộ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao chuẩn bị đi đến vực sâu không đáy.
Huyền Nguyệt rất chấp nhất, cũng muốn đi theo.
Quân Tiêu Dao không từ chối.
Hắn cảm thấy, ở một mức độ nào đó, hình như Huyền Nguyệt cũng có một loại nhân quả như có như không với nữ tử quỷ diện.
Kế tiếp, Quân Tiêu Dao tạm biệt Mộng Nô Nhi, cùng Huyền Nguyệt đi đến vực sâu không đáy.
Tin tức này cũng gây nên phong ba không nhỏ ở Bỉ Ngạn đại châu, dù sao vực sâu không đáy cũng không phải chốn đất lành, có đến mà không có về là chuyện rất bình thường.
Qua bảy ngày, Quân Tiêu Dao và Huyền Nguyệt đi tới một nơi vô cùng hoang vắng.
Sương mù dạng màu xám bao phủ nơi đây, làm tất cả đều trở nên mông lung.
Thiên địa tối tăm, cây khô lão thụ xác quạ.
Thỉnh thoảng sẽ thấy thi hài trên đường, cho dù cách ngàn vạn năm cũng toả ra một luồng uy áp không tầm thường, còn có hài cốt cự thú ngang với dãy núi.
Đây thật là một hung địa làm người ta nhìn thôi cũng cảm thấy ớn lạnh cả người.
“Sợ sao?” Quân Tiêu Dao hỏi.
Sắc mặt Huyền Nguyệt hơi tái nhợt, không phải là vì sợ hãi, mà là khí cơ ở nơi đây quá cường đại, đè ép đến mặt nàng sắc tái đi.
“Không sợ.” Huyền Nguyệt cắn môi lắc đầu và nói.
Dù đi đến hung địa gì, chỉ cần ở bên cạnh Quân Tiêu Dao là nàng ta cũng có thể cảm giác được ấm áp.
“Vậy được rồi.” Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Họ tiếp tục thâm nhập, phía trước xuất hiện một cái khe giống như thiên uyên sâu không thấy đáy.
“Đó chính là vực sâu không đáy.” Quân Tiêu Dao không có do dự mà dẫn Huyền Nguyệt trực tiếp nhảy xuống.
Trước kia Quân Tiêu Dao cho rằng, vực sâu không đáy chỉ là một xưng hô danh hào, kết quả lại thật sự không đáy thật.
Một canh giờ...
Hai canh giờ...
Một ngày...
Hai ngày...
Quân Tiêu Dao và Huyền Nguyệt dù gia tốc rơi, cũng không đến được điểm cuối.
Rốt cuộc sau bảy ngày, chân hai người đạp lên mặt đất kiên cố. Quân Tiêu Dao và Huyền Nguyệt phóng mắt nhìn lại, sau đó đều hơi ngây người.
Bởi vì phía trước có ánh sáng mờ nhạt hiện lên, đó là một mảnh tà dương như máu!
Một con đường kéo dài hướng về nơi xa.
Hai bên con đường nở đầy bỉ ngạn hoa màu đỏ tươi, hình thành một mảnh biển hoa sáng lạn mà quỷ dị.
“Thật đẹp...” Huyền Nguyệt cũng nhịn không được mà lẩm bẩm.
Ai mà nghĩ đến, ở đáy của vực sâu không đáy lại là cảnh tượng như thế.
Tà dương như máu, biển bỉ ngạn hoa, còn có một con đường lẻ loi, kéo dài đến nơi xa không thể biết.
“Đi thôi.” Quân Tiêu Dao thở nhẹ ra một hơi.
Dù có quỷ dị gì thì hắn cũng phải vượt qua, vì tìm kiếm một đáp án.
Hai người đi đến đầu con đường, có một tấm bia đá, trên đó có khắc: Hoàng tuyền lộ, chớ quay đầu.
Quân Tiêu Dao hơi bật hơi, dat hẳn là hoàng tuyền lộ mà Mộng Nô Nhi nhắc đến.
Đi qua hoàng tuyền lộ, lại bước qua cầu Nại Hà là có thể nhìn thấy Bỉ Ngạn Hoa Chi Mẫu.
“Nhớ kỹ, bước lên hoàng tuyền lộ rồi thì đừng quay đầu lại, cũng đừng lui về phía sau.” Quân Tiêu Dao dặn dò.
“Vâng, đã rõ.” Huyền Nguyệt gật đầu.
Quân Tiêu Dao và Huyền Nguyệt lên đường.
Nhưng ngoài dự kiến chính là sát khí trong dự đoán cũng không xuất hiện, bọn họ như đang bước trên một con đường bình thường.
Nhưng trong lòng Quân Tiêu Dao biết mọi chuyện nhất định không đơn giản như vậy.
Không biết đi được bao lâu, Huyền Nguyệt bỗng dừng bước.
Quân Tiêu Dao nhận thấy động tĩnh, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp hỏi: “Làm sao vậy?”
“Có... âm thanh...” Tiếng nói của Huyền Nguyệt run lên nhè nhẹ.
“Âm thanh?”
Quân Tiêu Dao nhíu mày, hắn không nghe thấy âm thanh nào cả.
“Là... Ca ca?” Tiếng nói của Huyền Nguyệt lại truyền đến.
Ở bên tai nàng, một giọng nói ôn thuần mà quen thuộc vang lên: “Huyền Nguyệt, muội đã đến rồi, là muốn dẫn ta trở về từ luân hồi lạc lối sao?”
“Ca ca?” Thanh âm truyền đến từ sau lưng nàng, Huyền Nguyệt thật sự rất muốn quay đầu lại nhìn.
Nhưng vừa rồi khi lên đường, Quân Tiêu Dao từng dặn dò đừng quay đầu lại.
“Huyền Nguyệt, ngươi không nhìn ca ca sao, ca ca rất xem Huyền Nguyệt lớn lên sẽ trông như thế nào.” Mặt sau lại truyền đến âm thanh.
Huyền Nguyệt đã cắn nát môi mình.
Trước khi gặp được Quân Tiêu Dao, ý nghĩa duy nhất trong cuộc đời nàng ta chính là sống lại ca ca. Tuy rằng hiện tại nàng đã biết cơ hội này vô cùng xa vời, gần như không có khả năng.
“Huyền Nguyệt, ca ca thật thương tâm, ngươi không muốn nhìn ta một cái sao?” Thanh âm kia lại truyền đến.
Thân thể Huyền Nguyệt đang run rẩy, nàng hơi quay mặt qua.
Đúng lúc này, một giọng nói hơi đanh thép quát lên: “Đừng quay đầu lại!”
Tiếng nói của Quân Tiêu Dao như một chậu nước lạnh tưới lên đầu Huyền Nguyệt.
Sau đó, Huyền Nguyệt cảm giác tay mình bị kéo lại.
Quân Tiêu Dao nắm lấy tay Huyền Nguyệt, kéo nàng đi về phía trước. Cảm giác hơi ấm truyền đến từ bàn tay, Huyền Nguyệt hít sâu một hơi, tâm thần hoàn toàn ổn định lại.
“Huyền Nguyệt, muội phản bội ca ca, lựa chọn nam nhân kia sao?” Phía sau có tiếng nói phẫn nộ truyền đến.
“Không, ngươi căn bản không phải ca ca, ca ca không phải người như vậy.” Huyền Nguyệt ổn định tinh thần mà nói.
Nàng đi theo Quân Tiêu Dao bước về phía trước.
Còn Quân Tiêu Dao, tất nhiên hắn cũng bị rất nhiều quấy rầy.
Tiếng nói của thân nhân, bằng hữu…. Thậm chí còn có Khương Thánh Y truyền đến, mang theo giọng nức nở nghẹn ngào.
Nhưng tất cả đều bị Quân Tiêu Dao làm lơ.
Trong thế hệ trẻ, nếu xếp tâm tính của Quân Tiêu Dao thứ hai thì không ai có thể đứng thứ nhất.
Phía trước, cuối đường đã xuất hiện. Hai người bọn họ thuận lợi đi qua hoàng tuyền lộ.
Đừng nhìn cửa ải này đơn giản, nhưng người có chấp niệm trong lòng rất khó qua được
“Đa tạ công tử.” Huyền Nguyệt hơi cúi đầu, nói.
Tay ngọc của nàng vẫn bị Quân Tiêu Dao nắm.
Quân Tiêu Dao tùy ý buông tay ra nói: “Về sau ngươi có thể đi theo ta, nhưng ta không hy vọng ngươi trở thành gánh nặng.”
“Đã hiểu.” Huyền Nguyệt nắm chặt tay ngọc, gật gật đầu đảm bảo.
Quân Tiêu Dao cho nàng ý nghĩa nhân sinh mới, tất nhiên nàng sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Kế tiếp, hai người tiếp tục đi tới.
Rất nhanh, phía trước có sương mù mênh mông, một con sông hiện lên.
Còn có một cây cầu kéo dài qua con sông, dẫn thẳng vào sâu trong sương mù.
Đã tới Cầu Nại Hà rồi.