Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1490 - Chương 1490 - Nợ Nàng Một Hôn Lễ Thịnh Thế

Chương 1490 - Nợ nàng một hôn lễ thịnh thế
Chương 1490 - Nợ nàng một hôn lễ thịnh thế

Chương 1490: Nợ nàng một hôn lễ thịnh thế

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Từ sau khi từ biệt ở Táng Đế Tinh, nàng cũng cách mấy năm mới gặp lại Khương Thánh Y giống như Quân Tiêu Dao.

“Lạc Ly đã biến thành đại mỹ nhân rồi.” Khương Thánh Y vuốt cái đầu nhỏ của Khương Lạc Ly, trong mắt cũng tia cưng chiều. Nàng ta đối đãi với Khương Lạc Ly giống như muội muội ruột thịt của mình.

Quân Tiêu Dao nhìn cảnh này thì hơi mỉm cười.

“Đúng rồi, Thánh Y tỷ, ta kể cho tỷ nghe Tiêu Dao ca ca lợi hại đến mức nào, ở biên hoang...”

Kế tiếp, Khương Lạc Ly lập tức thao thao bất tuyệt, nói ra một số chuyện Quân Tiêu Dao làm ở biên hoang.

Ở bên hai người cạnh mình thích nhất, Khương Lạc Ly hoàn toàn buông lỏng bản thân.

Trước kia nàng ta có sinh ra một ít vách ngăn rất nhỏ với Khương Thánh Y vì Quân Tiêu Dao, nhưng hiện giờ nó đã hoàn toàn biến mất.

Nghe là kể của Khương Lạc Ly, đôi mắt lấp lánh của Khương Thánh Y hiện ra sự kinh ngạc tột độ.

Đế chiến, bất hủ chi vương, Ách Họa chung cực… đây căn bản là những chuyện không phải người bình thường có thể tiếp xúc và đối mặt.

Mà Quân Tiêu Dao lại một mình đối mặt, cuối cùng còn thành công.

Trong lòng Khương Thánh Y tràn đầy tự hào. Nữ tử nào không hy vọng ý trung nhân của mình là anh hùng cái thế?

Nhưng đồng thời, nàng cũng có một tia đau lòng, lại để nam nhân này một mình đi đối mặt với tất cả.

Sau một hồi nói chuyện với nhau, Khương Lạc Ly nhìn thoáng qua Khương Thánh Y, lại nhìn nhìn Quân Tiêu Dao.

“Thánh Y tỷ, tỷ và Tiêu Dao ca ca còn có rất nhiều lời muốn nói đúng không, vậy hai người nói đi.”

Khương Lạc Ly hơi mỉm cười, xoay người rời đi.

“Lạc Ly, muội...” Khương Thánh Y muốn nói lại thôi.

“Không sao.”

Khương Lạc Ly ngoái đầu nhìn lại, lộ ra một nụ cười thật tươi, hiểu chuyện đến mức khiến người ta có chút đau lòng.

“Để nàng đi đi.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.

“Cô nàng này, mấy năm không gặp, lại thay đổi nhiều như vậy, càng trưởng thành, cũng càng làm người ta đau lòng.” Khương Thánh Y thở dài khe khẽ.

Quân Tiêu Dao cười, nói: “Thánh Y tỷ, ngươi luôn suy xét cho ta, cho Lạc Ly, chừng nào thì ngươi mới suy nghĩ cho bản thân?”

Khương Thánh Y nghe vậy thì lắc đầu.

“Ta không quan trọng, chỉ cần có thể giúp được chàng đã rất vui vẻ.”

“Đáng tiếc, ta cho rằng hiện tại đã có tư cách đứng bên cạnh trợ giúp chàng.”

“Nhưng chàng lại đi xa ở trước mặt ta, thậm chí còn lẻ loi một mình đối mặt với Ách Họa chung cực.”

Khương Thánh Y thật sự thực đau lòng, cũng nghĩ thôi đã sợ.

Nàng nỗ lực tu luyện không biết ngày đêm, còn không phải là vì có thể đứng bên người Quân Tiêu Dao, giúp hắn chia sẻ tất cả sao?

Nàng không hy vọng ngày sau nhìn thấy bóng dáng một mình độc đoán vạn cổ của Quân Tiêu Dao.

Mặc dù thật sự đến lúc đó, nàng cũng nguyện ý cùng Quân Tiêu Dao đối mặt với hắc ám và cô tịch vô tận. Bởi vì tình yêu chân chính không chỉ là ở bên nhau hưởng thụ ngọt ngào hạnh phúc, còn phải cùng nhau gánh vác hiểm nguy của vận mệnh.

“Không, Thánh Y tỷ, nàng rất quan trọng.”

“Bão táp mưa sa, chốn về là nàng.”

Quân Tiêu Dao nghiêm túc nói.

Hắn duỗi tay, nhẹ nhàng phất phần tóc trên trán Khương Thánh Y qua.

Khương Thánh Y vốn có mái tóc đen như mực.

Khi ở thế giới Tiên Cổ, Quân Tiêu Dao vào cấm địa Thanh Đồng Tiên Điện, thậm chí mệnh bài cũng vỡ vụn, trong một đêm mái tóc đen của Khương Thánh Y biến thành màu bạc.

Triêu như thanh ti mộ thành tuyết (1)!

(1) Sáng sớm vẫn là tóc đen, tới chạng vạng lại hóa thành màu tuyết

Đó là loại tình cảm khắc sâu như thế nào?

Cho tới bây giờ, mái tóc Khương Thánh Y vẫn là màu tuyết trắng. Bởi vì đó là dấu vết do đau lòng để lại, cho dù tu vi cao đến mấy cũng khó có thể khôi phục.

Nhìn mái tóc như tuyết của Khương Thánh Y, Quân Tiêu Dao cảm thấy hình như mình nên đưa ra một hứa hẹn. Nếu không hắn quá hổ thẹn với nữ tử trước mặt.

Được Quân Tiêu Dao ôn nhu nhìn chăm chú như thế, Khương Thánh Y hơi rũ lông mi thật dài xuống, gương mặt như ánh chiều tà, trong ngượng ngùng lại mang theo một chút vui sướng.

Nhưng nàng cũng là một nữ tử huệ chất lan tâm (2), nhận thấy Quân Tiêu Dao không giống như bình thường.

(2) Người mang khí chất của hoa huệ, tâm của hoa lan, thường là những người cao quý, thanh khiết

“Tiêu Dao, làm sao vậy, như vậy không giống chàng bình thường...”

Tính cách Quân Tiêu Dao nội liễm bình tĩnh, cho dù đối đãi tình cảm cũng rất lý trí, thậm chí mang đến cho người ta cảm giác không có tình cảm.

Nhưng hiện tại, biểu hiện của Quân Tiêu Dao lại không giống tính cách của hắn.

Tất nhiên Khương Thánh Y không biết Quân Tiêu Dao thấy được một góc tương lai. Tuy rằng chưa chắc là thật sự, nhưng nó cứ như một bóng ma bao phủ lấy Quân Tiêu Dao.

“Thánh Y tỷ, có phải ta nên cho nàng một hứa hẹn hay không.” Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Khương Thánh Y, nói khẽ bên tai nàng.

“Cái... Cái gì...” Trong đầu Khương Thánh Y trống rỗng, như mất ả tư duy.

Sau đó, bất giác có nước mắt trong suốt chảy xuống từ gương mặt nõn nà của nàng.

“Thánh Y tỷ, nàng...”

Quân Tiêu Dao không nghĩ tới Khương Thánh Y lại có phản ứng này, hắn nâng tay lên, lau đi nước mắt trên mặt Khương Thánh Y.

“Không... Không phải, chỉ là quá đột ngột...” Khương Thánh cố tự gạt lệ, không biết làm sao. Nhưng bọn họ lại nguyện ý trả giá suy nghĩ cho đối phương.

“Thánh Y tỷ, ta nợ nàng ngươi một buổi hôn lễ thịnh thế.” Quân Tiêu Dao chân thành nói.

Đôi mắt Khương Thánh Y ướt át, lông mi cong cong cũng ngưng đọng nước mắt trong suốt.

Nàng vui sướng, vì ngày này, nàng không biết đã chờ đợi dày vò bao lâu.

Nhưng nàng lại cố nén đau đớn xé rách trong lòng rồi nói: “Tiêu Dao, ta biết, chàng muốn cho ta một hứa hẹn, nhưng mà...”

“Con đường của chàng còn rất dài, nếu trong lòng có vướng bận thì sao có thể bước lên con đường tối cao?”

“Vì chàng, ta nguyện ý chờ.”

Bình Luận (0)
Comment