Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1758 - Chương 1758 - Cứu Chuẩn Đế Của Nghệ Tộc, Thời Cơ Báo Thù Đã Đến

Chương 1758 - Cứu chuẩn đế của Nghệ tộc, thời cơ báo thù đã đến
Chương 1758 - Cứu chuẩn đế của Nghệ tộc, thời cơ báo thù đã đến

Chương 1758: Cứu chuẩn đế của Nghệ tộc, thời cơ báo thù đã đến

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lão giả hồng mi này chính là tứ trưởng lão của Thái Dương Thần Sơn, một chuẩn đế nhị kiếp. Khí tức của lão không hiện ra, nhưng uy thế mơ hồ toát ra lại khiến hư không chung quanh vặn vẹo.

Mà nam tử kia cũng chính là cường giả chuẩn đế cuối cùng của Nghệ tộc, Nghệ Cảnh Sơn.

Ông ta là một chuẩn đế tam kiếp, nhưng hiện tại lại bị cầm tù, nhận hết tra tấn, về mặt khí tức thì tất nhiên không có khả năng so sánh với tứ trưởng lão.

Đối mặt với lời chất vấn của tứ trưởng lão, Nghệ Cảnh Sơn im lặng không nói gì.

Sắc mặt tứ trưởng lão hơi trầm xuống: “Nghệ Cảnh Sơn, ngươi thân là chuẩn đế cuối cùng của Nghệ tộc, có thể nói là toàn bộ hy vọng của Nghệ tộc. Chỉ vì một đế binh mà ngươi thật sự muốn chết sao?”

Giọng nói của Tứ trưởng lão rất lạnh lẽo, nếu không phải vì đế binh đỉnh cấp này thì Nghệ Cảnh Sơn đã sớm bị luyện hóa cắn nuốt.

Lúc này, Nghệ Cảnh Sơn bỗng nở nụ cười: “Hy vọng à, sợ là ngươi đã quên một người.”

“Hừm?” Tứ trưởng lão hơi nheo đôi mắt lại.

“Thiếu chủ Nghệ tộc của chúng ta, Nghệ Vũ.” Nghệ Cảnh Sơn nói.

Tứ trưởng lão nghe vậy thì lắc đầu bật cười và nói: “Buồn cười buồn cười, ngươi thật sự gửi gắm hy vọng lên một tiểu tử mao đầu à.”

“Ngươi cho rằng chỉ dựa vào hắn thì có thể diệt được Thái Dương Thần Sơn?” Tứ trưởng lão thật sự muốn cười, cái này quả thực là trò cười lớn nhất trong thiên hạ.

“Ngươi sai rồi.” Nghệ Cảnh Sơn suy yếu lạnh lùng nói.

“Cái gì?”

“Hy vọng ta ám chỉ không phải là Nghệ Vũ thiếu chủ, mà là... Người mà ngài ấy đi theo.”

Thời gian gần đây Nghệ Cảnh Sơn mới bị trấn áp, cho nên ông ta cũng biết chút chuyện về Nghệ Vũ.

Lời nói của Nghệ Cảnh Sơn khiến sắc mặt tứ trưởng lão lập tức trầm xuống: “Quân Tiêu Dao?”

“Không sai, có lẽ Nghệ Vũ thiếu chủ không thể diệt Thái Dương Thần Sơn, nhưng Thần Tử Quân gia có thể!” Dưới mái tóc dài hỗn độn dơ bẩn của Nghệ Cảnh Sơn, một đôi mắt tỏa sáng!

“A, thật là ngây thơ, tạm thời không bàn đến chuyện tiểu tử Quân gia kia có quyết đoán kia hay không, chỉ hỏi hắn có thể vì một tên tuỳ tùng mà phát động bất hủ chiến với Thái Dương Thần Sơn không. Nếu đổi lại ngươi là Quân Tiêu Dao, ngươi sẽ đưa ra quyết định mất trí như vậy sao?”

Những lời tứ trưởng lão nói làm Nghệ Cảnh Sơn trầm mặc.

Đúng thế, vì nợ máu của một tuỳ tùng mà phát động bất hủ chiến, ra tay với một Thái Cổ Hoàng Tộc, đây tuyệt đối là chuyện rất không khôn ngoan.

Nhưng không biết vì sao, Nghệ Cảnh Sơn cứ cảm thấy Thần Tử Quân gia không đơn giản như vậy.

“Ta tin tưởng ánh mắt của thiếu chủ, ngài ấy sẽ không nhìn lầm người.” Nghệ Cảnh Sơn kiên trì nói.

“Hừ, ngu xuẩn, nếu ngươi không nói ra tung tích của Hậu Nghệ Cung thì lão phu chỉ sẽ quăng ngươi vào Thái Dương Thần Lô để luyện hóa!” Trong mắt Tứ trưởng lão hiện lên tia sắc lạnh âm u.

Thái Dương Thần Lô chính là đế binh đỉnh cấp của Thái Dương Thần Sơn, uy thế tuyệt luân.

Mà đúng lúc này, bỗng nhiên có một tia rung động truyền đến, nó rất nhỏ, nhưng lại làm tứ trưởng lão khẽ nhíu mày.

“Chuyện gì thế này?”

Không nghĩ tới, giờ phút này trên vòm trời bên ngoài địa lao có một loạt thông đạo không gian đen như mực xuất hiện.

Mấy con chiến thuyền vượt vực cổ lao qua ngang trời, phá vỡ không gian, buông xuống nơi đây.

“Địch tập!” Tiếng gào thê lương vừa vang lên thì trên chiến thuyền vượt vực cổ kia đã có pháp tắc thần năng hội tụ, sau đó hóa thành đại pháo sau đó, hung hăng bắn thẳng lên thành lũy địa lao.

Các loại trận pháp, phù văn phòng ngự đều bị đánh tan!

“Làm càn, ai dám mạo phạm Thái Dương Thần Sơn!” Một tiếng quát lạnh truyền ra, uy chấn bát phương.

Một bóng người toàn thân thiêu đốt xích viêm bay lên trời từ mười tám tầng địa lao, chuẩn đế chi uy cuồn cuộn thổi quét hoàn vũ.

Mà trên boong tàu của chiếc chiến thuyền vượt giới cầm đầu kia, đám người Nghệ Vũ, Nghệ Đình đứng vững tất nhiên đó.

“Ngươi là... dư nghiệt của Nghệ tộc!” Nhìn thấy Nghệ Vũ, tứ trưởng lão lộ ra vẻ mặt cả kinh.

Cũng không phải khiếp sợ vì Nghệ Vũ, mà là người đại diện đứng sau lưng hắn ta - Quân Tiêu Dao!

“Không... Sao có thể, sao tiểu tử kia dám lớn mật như vậy!” Tứ trưởng lão hơi ngơ ra.

Lá gan của Quân Tiêu Dao thật sự lớn đến mức này sao? Vừa thành lập Quân Đế Đình đã dám lấy Thái Dương Thần Sơn khai đao?

“Thái Dương Thần Sơn, ngày các ngươi chết tới rồi!” Trong mắt Nghệ Vũ thiêu đốt ngọn lửa báo thù hừng hực.

“Tiểu tạp chủng, lão phu diệt ngươi trước!”

Tứ trưởng lão lộ ra vẻ mặt hung tợn, giáng một chưởng thẳng vào Nghệ Vũ, hoàn toàn không để bụng cái gì là ỷ lớn hiếp nhỏ.

Trong mắt lão ta, nếu Nghệ Vũ không phải đụng phải Quân Tiêu Dao thì làm sao lại mang đến cho Thái Dương Thần Sơn nhiều phiền toái như vậy?

Nghệ Vũ chỉ cười lạnh.

Trong hư không bỗng có hai bóng người phá giới bước ra, họ vươn ra một quyền một chưởng, trấn sát về hướng tứ trưởng lão.

Một người trong đó rõ ràng là Phù Phong Vương.

Lần trước sau cuộc ám sát, tuy rằng ông ta bị thương nặng, nhưng cũng chưa chết.

Quân Tiêu Dao nể tình ông ta cũng trung thành nên điều động tài nguyên của Quân gia, chữa khỏi cho ông ta.

Mà trong trận chiến này, Phù Phong Vương cũng ra tay.

Người còn lại là tướng một tứ đại thần quan thần tướng của cổ Tiên Đình.

Gương mặt ông ta không có cảm xúc, chỉ nghe lệnh hổ phù, lại không có tình cảm nào khác.

Nhìn thấy hai chuẩn đế cùng ra tay đánh đến, trái tim tứ trưởng lão lập tức lạnh tới đáy cốc.

“Tiểu tử này thật sự tới...” Tứ trưởng lão mặt lộ vẻ vẻ mặt như tro tàn.

Diệu châu, tổ địa của Thái Dương Thần Sơn.

Phóng mắt nhìn lại, đất cằn ngàn dặm, hỏa viêm chi khí nhè nhẹ bốc lên.

Có Phù Tang cổ thụ sinh trưởng tại đây, phiến lá hiện ra hình dạng ngọn lửa.

Toàn bộ Thái Dương Thần Sơn chính là một loạt những dãy núi liên miên, sinh linh của Thái Dương Thần Sơn thì ở trong các loại đình đài lầu các tinh xảo nơi đó.

Mà ở nơi trung tâm nhất chính là một tòa tổ sơn của Thái Dương Thần Sơn, tên là Húc Nhật chi Đỉnh.

Mà ở chung quanh Húc Nhật chi Đỉnh, mỗi hướng có một tòa Thần Điện lơ lửng trên bầu trời, đó chính là chỗ ở của tứ đại trưởng lão Thái Dương Thần Sơn.

Bởi vì tứ trưởng lão quanh năm tọa trấn ở địa lao Dương Châu, cho nên một Thần Điện trong đó là trống rỗng.

Ba tòa Thần Điện còn lại lần lượt có hai lão giả và một bà lão ngồi xếp bằng.

Trong một tòa Thần Điện trong đó, một nam tử trẻ tuổi ngồi đối diện với một lão giả đang ngồi xếp bằng trên hư không mà oán giận: “Gia gia, Thánh Nữ của Xuất Vân Cung mất tích, tôn nhi rất hoài nghi là do Xuất Vân Cung âm thầm xuống tay. Hy vọng gia gia ra tay tiêu diệt Xuất Vân Cung.”

Bình Luận (0)
Comment