Chương 1787: Dược Linh Sơn từ đâu mà đến
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bồ Đề Tử nói đây thì những sinh linh dược tộc là Yêu Nhi và nhân sâm bảo bảo cũng lộ ra vẻ mặt đau lòng.
“Tiền bối thân là một cây Bán Tiên Dược, sau khi hóa hình cũng có thực lực cấp chuẩn đế, chẳng lẽ không thể bảo hộ Dược Linh Sơn sao?” Quân Tiêu Dao dò hỏi.
Bồ Đề Tử nói: “Những sinh linh Cửu Thiên đó bắt giữ dược tộc, coi đây là một cách săn bắt và rèn luyện. Nếu lão hủ ra tay đối phó những thiên kiêu đó thì lập tức sẽ có người càng mạnh tới bắt lão hủ. Lão hủ hổ thẹn, cũng chỉ có thể trốn sâu trong Dược Linh Sơn này.”
Bồ Đề Tử thở dài không thôi.
Quân Tiêu Dao nghe vậy thì ánh mắt chợt lóe.
Xem ra Dược Linh Sơn thật sự đã sơn cùng thủy tận, đến bước đường cùng rồi.
Cái này cũng hợp ý hắn.
Quân Tiêu Dao cũng không có tâm tư gì với những dược tộc bọn họ, thậm chí cho dù là cây Bán Tiên Dược là Bồ Đề Tử, Quân Tiêu Dao cũng không có ý muốn luyện hóa.
Bởi vì Tiên Bồ Đề chỉ gia trì phương diện ngộ tính, mà Quân Tiêu Dao đã có được ngộ tính yêu nghiệt tới cực điểm.
Cho nên mặc dù là Tiên Bồ Đề cũng chỉ là râu ria với Quân Tiêu Dao mà thôi.
Cái hắn để ý chính là bản thân Dược Linh Sơn và bí mật dược tộc bọn họ có thể hóa hình. Đây mới là thứ có giá trị chân chính.
Quân Tiêu Dao nói thẳng: “Tiền bối, thứ cho vãn bối nói thẳng, tiếp tục như vậy thì có lẽ các ngươi không kiên trì được bao lâu.”
Bồ Đề Tử gật đầu nói: “Không sai, đúng là như thế, sở dĩ Dược Linh Sơn chúng ta nấp sâu trong vực sâu Vô Chung cũng là muốn dùng Vô Chung Sát Trận để ngăn cản sự thèm muốn của sinh linh Cửu Thiên.”
“Nhưng sát trận này cũng bắt đầu tan rã, cuối cùng sẽ có mai một một ngày. Đến lúc đó, tuyệt đối sẽ có sinh linh vùng cấm tới bắt lão hủ, bọn họ đã thèm nhỏ dãi lâu rồi.”
Quân Tiêu Dao hơi gật đầu.
Quả thật là như thế, cho dù là siêu nhiên như vùng cấm sinh mệnh, đối mặt với một cây Bán Tiên Dược thì cũng không có khả năng làm lơ.
Quân Tiêu Dao nói: “Tiền bối, có lẽ ta có thể giúp các ngươi.”
Bồ Đề Tử nhìn thoáng qua Quân Tiêu Dao, nói: “Có lẽ người của Quân thị thật sự có năng lực này.”
“Tiền bối cũng biết đến Quân gia?” Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Kỳ thật hắn cũng không rõ về lai lịch của Dược Linh Sơn, nhưng nghe lời nói của Bồ Đề Tử thì có vẻ bọn họ cũng không phải chủng tộc nguyên sinh của Cửu Thiên, có lẽ là từ nơi khác đi vào Cửu Thiên.
Trong mắt Bồ Đề Tử hiện lên một tia do dự, cái này liên quan đến bí mật của Dược Linh Sơn bọn họ, nhưng lão vẫn nói: “Tuổi tác của lão hủ đã rất lâu đời rồi, nhưng trong những mảnh ký ức mơ hồ từng có ấn tượng về Quân gia. Đó là nhất mạch Tiên tộc bất hủ ngự thống chư thiên vạn linh.”
“Hừm?” Quân Tiêu Dao lộ ra một tia suy tư.
Rốt cuộc Bồ Đề Tử này đến từ nơi nào?
Còn Dược Linh Sơn có xuất xứ từ đâu?
Vì sao bọn họ có thể hóa hình?
Ngay vào lúc Quân Tiêu Dao muốn thâm nhập dò hỏi thêm thì nơi xa, một sinh linh dược tộc bỗng vội vã chạy tới và nói: “Bồ Đề gia gia, những ác nhân đó lại tới nữa, đã thâm nhập vực sâu Vô Chung, còn bắt giữ một ít đồng tộc của chúng ta!”
Nghe thấy lời này, đám người Yêu Nhi và nhân sâm bảo bảo cũng lộ ra vẻ mặt gấp gáp.
Bồ Đề Tử thở dài thường thượt, nếu lão ra tay thì dao động chuẩn đế không thể che giấu được, nhất định sẽ khiến cường giả gia tộc cấm kỵ và vùng cấm mơ ước.
Quân Tiêu Dao thấy thế thì nói: “Tiền bối và chư vị không cần lo lắng, để ta đi xem.”
“Đại nhân...” Nghe Quân Tiêu Dao nói thế, đôi mắt Yêu Nhi sáng lên lấp lánh.
“Đại ca ca vạn tuế!” Năm nhân sâm bảo bảo mũm mĩm cũng vây quanh Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao xoay người rời đi.
Nhìn bóng dáng Quân Tiêu Dao rời đi, Bồ Đề Tử lộ ra ánh mắt suy tư.
“Có nên tin tưởng hắn, đặt cược vận mệnh của Dược Linh Sơn lên người hắn hay không?” Bồ Đề Tử lâm vào suy tư.
Dù sao phán đoán của lão có khả năng quyết định vận mệnh của toàn bộ dược tộc Dược Linh Sơn.
Hơn nữa tri nhân tri diện bất tri tâm, lỡ như lựa chọn sai lầm thì đây tuyệt đối là đả kích mang tính huỷ diệt đối với toàn bộ dược tộc Dược Linh Sơn, cho nên lão không thể không thận trọng.
Bên kia, trong hư không cách Dược Linh Sơn mấy vạn dặm.
Đám người Vương Mông, Kim Vũ, Đồ Chiến Dịch, Quý Minh Phong, Lữ Thanh đang ở trên Phá Trận Pháp Chu, tung ra tấm lưới thiên địa, bắt giữ những dược tộc hóa hình đó.
“Người nọ đã đi rồi sao?” Kim Vũ hồ nghi mà nói.
“Không phải hắn ta thật sự có quan hệ gì với Dược Linh Sơn đó chứ?” Quý Minh Phong suy đoán mà nói.
“Không có khả năng, dược tộc Dược Linh Sơn bị bắt giữ quanh năm, trời sinh tính đa nghi, không có khả năng tin tưởng bất cứ sinh linh nào ngoài Dược Linh Sơn.” Vương Mông lạnh nhạt nói.
Mà ngay lúc hắn ta vừa dứt lời, hư không nơi xa đột nhiên có một bóng người mang theo khí tức siêu nhiên, cả người được bao phủ trong thần quang giống như trích tiên giáng thế, thản nhiên cất bước mà đến.
Ở bên cạnh còn có những sinh linh dược tộc là Yêu Nhi, nhân sâm bảo bảo….
“Hả?” Vương Mông liếc một cái nhìn lại, sắc mặt trầm xuống.
Hắn ta vừa nói xong đã bị vả mặt sao?
“Chính là hắn...”
“Khí tức này quả nhiên thâm thúy...”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao hiện thân, trong mắt đám người Quý Minh Phong, Đồ Chiến Dịch, Kim Vũ cũng lộ ra một tia ngưng trọng.
Bọn họ cũng là thiên kiêu của gia tộc cấm kỵ. Phóng mắt nhìn khắp Tiên Vực, họ còn mạnh hơn một ít truyền nhân và nhân vật cấp Chủng Tử của thế lực bất hủ.
Nhưng giờ phút này, đối mặt với bóng người tiên quang mông lung, khí tức siêu nhiên kia, bọn họ cũng cảm giác được một áp lực xưa nay chưa từng có.
“Nhân vật như thế tuyệt đối được xếp trong Long Phượng bảng của Cửu Thiên...” Đoàn người suy đoán trong lòng.
Trong mắt Vương Mông cũng lộ ra một tia ngưng trọng.
Ban đầu hắn còn không để ý, nhưng hiện tại nhìn thấy người thật thì không dám khinh thường nữa. Sinh linh của vùng cấm sinh mệnh không có mấy ai ngu ngốc.
“Không biết các hạ đến từ vùng cấm nào, đứng thứ mấy trên Long Phượng bảng của Cửu Thiên?”
Đối mặt với câu hỏi của Vương Mông, Quân Tiêu Dao chỉ nói một câu đơn giản: “Cút, hoặc là, chết.”