Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1788 - Chương 1788 - Một Chưởng Diệt Vương Mông

Chương 1788 - Một chưởng diệt Vương Mông
Chương 1788 - Một chưởng diệt Vương Mông

Chương 1788: Một chưởng diệt Vương Mông

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Lời này vừa nói ra, sắc mặt mọi người ở đây cũng biến đổi.

Tuy Vương Mông không danh chấn Cửu Thiên như Vương Diễn, nhưng cũng là một vị thiên kiêu rất có danh khí của Đế Vẫn Thần Sơn.

Thân là sinh linh vùng cấm, đi đến nơi nào cũng được bát phương chú ý. Kết quả giờ phút này hắn ta lại bị người ta miệt thị quát lớn như thế.

“Làm càn, ngươi có biết Vương Mông công tử đến từ Đế Vẫn Thần Sơn, là người của nhất mạch Vương Diễn thiếu chủ không!” Lữ Thanh nhịn không được khẽ kêu một tiếng.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao quay về hướng Lữ Thanh.

Ngay tức khắc!

Lữ Thanh cảm giác được một uy áp khủng bố như núi cao biển rộng! Cảm giác này giống như một con kiến bị thần linh nhìn chăm chú vào!

Lữ Thanh lập tức cứng lưỡi, da thịt tuyết trắng cũng nổi da gà, cảm giác được một hàn ý khủng bố như rơi vào động băng!

“Ngươi... Ngươi...” Lữ Thanh lập tức như gà mái bị bóp chặt cổ, không phát ra được âm thanh.

Đồng tử của nàng ta co rụt lại, vô cùng hoảng sợ.

Tuy Lữ Thanh không phải thiên kiêu chí cường gì, nhưng tốt xấu cũng là thiên chi kiêu nữ của gia tộc cấm kỵ.

Bị một ánh mắt làm kinh sợ, đây là khái niệm như thế nào?

Quân Tiêu Dao chỉ nhìn thoáng qua Lữ Thanh, sau đó lại dời mắt đi.

Trong mắt hắn, loại người này còn không bằng con sâu con kiến, có thể trực tiếp làm lơ.

“Người của Đế Vẫn Thần Sơn, Vương Diễn.” Giọng nói của Quân Tiêu Dao mang theo một tia nghiền ngẫm lạnh như băng.

Lúc này vừa đến Cửu Thiên đã đụng phải thiên kiêu của Đế Vẫn Thần Sơn, thật là oan gia ngõ hẹp.

Ban đầu nếu Vương Mông không để lộ lai lịch thân phận của mình thì có lẽ Quân Tiêu Dao thật sự lười ra tay với đàn kiến này, nhưng hiện tại...

“Không sai, nếu biết được lai lịch của chúng ta, vậy ngươi cũng phải hiểu mình đang đoạt con mồi của Đế Vẫn Thần Sơn. Ta mặc kệ ngươi đến từ vùng cấm nào cũng phải nể mặt Đế Vẫn Thần Sơn bọn ta.”

Đến bây giờ Vương Mông còn vô tri vô giác, không biết mình đã rơi vào nguy cơ trí mạng như thế nào.

“Đế Vẫn Thần Sơn cũng rất bá đạo.” Quân Tiêu Dao thản nhiên nói.

Khóe miệng Vương Mông nhếch lên một độ cong lạnh lẽo ngạo mạn.

Có thực lực mới có tư cách bá đạo.

Bên này, đám người Yêu Nhi cũng lr vẻ mặt lo lắng.

Tất nhiên các nàng biết Đế Vẫn Thần Sơn là vùng cấm khủng bố đến cỡ nào. Vị đại nhân trẻ tuổi đến từ Quân gia này có thể ứng phó được không?

Nhưng trả lời Vương Mông chỉ có một chưởng mà thôi, Quân Tiêu Dao lười nói nhiều lời.

Trong mắt hắn, đừng nói là Vương Mông, cho dù là Vương Diễn cũng chỉ có như vậy.

Đối mặt với một chưởng Quân Tiêu Dao tung tới, Vương Mông cũng không nghĩ tới sau khi mình nói ra thân phận mà cường giả thần bí trẻ tuổi này vẫn không có chút kiêng kị dè chừng nào.

“Làm càn!” Vương Mông cũng thúc giục pháp môn Đế Vẫn Thần Sơn, khí tức cuồn cuộn dâng trào.

Hắn ta ngưng tụ ra một ấn kết, mơ hồ mang theo sức mạnh hủy diệt. Đó là đại thần thông đặc trưng của Đế Vẫn Thần Sơn, Đế Vẫn chi ấn.

Ngay tức khắc, thiên địa chung quanh như có Đế Vẫn chi tượng hiện lên, vòm trời rơi mưa máu, quanh quẩn tiếng khóc thảm.

Đế Vẫn Thần Sơn có địa vị cực lớn, lấy Đế Vẫn vì tên thì há có phải tầm thường.

Vương Mông thân là thiên kiêu của Đế Vẫn Thần Sơn, tuy xa không bằng thiếu chủ Vương Diễn, nhưng lấy thực lực của hắn đặt ở Tiên Vực cũng là tồn tại đỉnh cao tuyệt đối.

“Không hổ là đại nhân đến từ vùng cấm...” Lữ Thanh nhìn với đôi mắt sáng ngời.

Vương Mông thôi mà đã mạnh như vậy, thế thì Vương Diễn hơn xa Vương Mông hiếu thắng còn mạnh đến trình độ nào?

Nhưng đối mặt với chiêu này, ánh mắt Quân Tiêu Dao lãnh đạm đến cực điểm.

Hắn biến đổi bàn tay, nặn ra một ấn kết.

Sức mạnh pháp tắc vô tận đan chéo, kết thành một hư ảnh đại chung mơ hồ, mang theo quyền năng vô thượng trấn áp chư thiên hoàn vũ.

Mà càng khiến người ta bất ngờ chính là, khi Quân Tiêu Dao tung ra ấn này thì toàn bộ Vô Chung Sát Trận chung quanh vực sâu Vô Chung đều như bị khí tức nào đó kích hoạt, bắt đầu vận chuyển.

Ngay tức khắc, uy lực của hư ảnh đại chung kia càng tăng vọt, giống như một ngọn núi cao thái cổ trấn áp về hướng Vương Mông.

Vương Mông lập tức lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, mang theo sự run rẩy xưa nay chưa từng có.

Hắn không chỉ khiếp sợ vì uy lực khủng bố trong chiêu thức của Quân Tiêu Dao, mà còn vì khí tức của Quân Tiêu Dao.

“Ngươi không phải sinh linh Cửu Thiên, hơn nữa khí tức kia...!”

Vương Mông vô cùng chấn động.

Rốt cuộc người này là ai, vừa tung ra chiêu thức đã khiến cho Vô Chung Sát Trận cộng minh!

Trước đó, Quân Tiêu Dao thu tất cả khí tức lại. Mà hiện tại, hắn vừa ra tay thì đám người Đồ Chiến Dịch, Kim Vũ, Lữ Thanh lập tức nhận ra hắn không phải là sinh linh Cửu Thiên, càng không thể là đại nhân vùng cấm tuổi trẻ gì cả.

Nhưng trước mắt, bọn họ còn không kịp giật mình thì một ấn của Quân Tiêu Dao đã trấn sát về hướng Vương Mông.

Tất nhiên đó là Vô Chung ấn.

Đối mặt với chiêu này của Quân Tiêu Dao, Đế Vẫn chi ấn của Vương Mông gần như rách nát ngay lập tức.

Cũng không phải thần thông này không mạnh, mà là trong mắt Quân Tiêu Dao, Vương Mông quá yếu.

Nếu đổi là Vương Diễn thi triển chiêu này thì nói không chừng uy lực sẽ mạnh gấp mười lần.

Oanh!

Vô Chung ấn từ hư ảo rơi xuống, trấn áp về hướng Vương Mông.

Không có bất ngờ gì xảy ra, thân thể Vương Mông nổ tung, nguyên thần đã tan biến.

Một thiên kiêu vùng cấm ngã xuống!

Đám thiên kiêu của gia tộc cấm kỵ là Đồ Chiến Dịch, Kim Vũ, Quý Minh Phong, Lữ Thanh cũng ngơ ra, trong đầu trống rỗng.

Không ngờ thật sự có người dám giết sinh linh vùng cấm, mà còn không phải sinh linh Cửu Thiên. Nếu không phải là sinh linh Cửu Thiên thì trên cơ bản là đến từ Tiên Vực.

Một tu sĩ Tiên Vực cũng dám giết thiên kiêu của vùng cấm sinh mệnh ở Cửu Thiên, quả thực là thắp đèn lồng trong nhà xí, tự tìm đường chết.

“Rốt cuộc ngươi là ai mà dám giết Đế Vẫn Thần Sơn đại nhân!” Đồng tử của Quý Minh Phong cũng đang run rẩy.

Đây tuyệt đối là một kẻ hung hãn.

“Mặc kệ ngươi có lai lịch gì, nếu đã giết đại nhân vùng cấm thì không ai có thể cứu ngươi.” Trong giọng nói của Kim Vũ cũng mang theo một tia run rẩy.

Bọn họ cũng không ngốc, nếu cường giả thần bí thực lực khủng bố trước mặt có thể giết Vương Mông thì tất nhiên cũng dễ dàng giết chết bọn họ.

Hơn nữa vừa rồi, một chiêu của Quân Tiêu Dao đã kích hoạt Vô Chung Sát Trận, điều này càng làm bọn họ hoảng sợ.

Rốt cuộc người này là thần thánh phương nào?

Bình Luận (0)
Comment