Chương 1792: Làm trâu ngựa kéo xe, Lữ Thanh kinh ngạc
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao giơ tay chộp tới, các loại pháp tắc phong cấm, trật tự thần liên đan chéo lại, trực tiếp giam cầm Sát Vương.
Sát Vương đang bị thương nặng lập tức bị cầm tù.
Ba chiêu!
Chỉ trong vòng ba chiêu!
Chiêu đầu tùy ý ra tay.
Quyền hai đánh bị thương nặng.
Chiêu ba phong cấm trấn áp.
Chỉ trong ba chiêu đơn giản mà đã trấn áp Sát Vương - một trong Tứ Tiểu Vương của Thú Quật đứng thứ mười lăm trong Long Phượng bảng của Cửu Thiên!
Nếu bị những sinh linh Cửu Thiên khác nhìn thấy thì nhất định sẽ trừng lớn đôi mắt.
Mà các thiên kiêu của gia tộc cấm kỵ Đồ Chiến Dịch, Kim Vũ, Quý Minh Phong đã choáng váng.
Bọn họ cho rằng ít nhất sẽ có một trận ác chiến kịch liệt. Ai ngờ chỉ trong ba chiêu ngắn ngủn thì cuộc chiến đã hạ màn, nhanh đến bọn họ không phản ứng kịp!
Trên khuôn mặt xinh đẹp của Lữ Thanh tràn ngập kinh ngạc.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật.
Trước đó bởi vì chỉ nghe đồn đãi, cho nên nàng ta thật sự không công nhận Quân Tiêu Dao mạnh, cho rằng chỉ là tin vịt mà thôi.
Nhưng hiện tại, sự thật thắng qua hùng biện.
Biểu hiện của Quân Tiêu Dao quả thực như đang tán chan chát vào mặt nàng ta.
Hiện tại rốt cuộc Lữ Thanh đã rõ vì sao Khương Lạc Ly kia lại không chút do dự cự tuyệt Vương Diễn.
Ban đầu Lữ Thanh còn cảm thấy Khương Lạc Ly là một nữ nhân tự cao thanh cao, lại ngu xuẩn vô tri cực độ, vì một Quân Tiêu Dao mà dám cự tuyệt Vương Diễn.
Hiện tại, sau khi tận mắt nhìn thấy Quân Tiêu Dao và thực lực của hắn, Lữ Thanh mới phát hiện cái gì là nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
So ra thì nàng ta mới là một nữ nhân ngu xuẩn vô tri, ánh mắt thiển cận chân chính, căn bản không biết trừ Vương Diễn ra thì trên đời này còn có nam tử càng ưu tú hơn
Nhưng trước mắt cũng không phải lúc để nghĩ lại, cả Sát Vương cũng bị trấn áp, những thiên kiêu của gia tộc cấm kỵ bọn họ đi lên cũng chỉ đưa đồ ăn mà thôi.
Lữ Thanh rất quả quyết, lập tức khống chế Phá Trận Pháp Chu, quay đầu bỏ đi, mặc kệlun những Hoạt Dược đã bị bắt giữ.
Quý Minh Phong và Kim Vũ cũng xoay người muốn đào tẩu.
Còn Đồ Chiến Dịch, gã thật sự rất muốn đào tẩu, nhưng Đồ gia là gia tộc dưới trướng Thú Quật, hiện tại Sát Vương bị trấn áp, nếu hắn bỏ chạy thì thật sự không thể nào nói nổi.
Chủ nhân bị bắt, nô lệ lại chạy trốn, vậy tuyệt đối sẽ không có kết cục gì tốt. Càng quan trọng là Quân Tiêu Dao không giết Sát Vương, mà chỉ là trấn áp hắn ta
Nếu lúc này Đồ Chiến Dịch đào tẩu, chờ đến khi Sát Vương khôi phục tự do, bắt đầu truy cứu thì toàn bộ Đồ gia đều bị liên lụy.
Cho nên Đồ Chiến Dịch chỉ có thể cắn răng mà không rời đi.
Nhìn thấy những thiên kiêu của gia tộc cấm kỵ đào tẩu, Quân Tiêu Dao chỉ búng tay một cái, kiếm khí tuôn ra, chém ngang qua hư không.
Vừa rồi Quân Tiêu Dao thấy được hận ý trong mắt Quý Minh Phong và Kim Vũ đối với hắn, nếu Quân Tiêu Dao đoán không lầm thì có lẽ bọn họ là người của tam đại gia tộc cấm kỵ trước đó.
Kiếm quang bắn ra, xỏ thủng thân thể của Quý Minh Phong và Kim Vũ, cả nguyên thần cũng bị chém nát.
Còn Lữ Thanh chạy sớm nhất nên cũng đi xa nhất.
Quân Tiêu Dao chẳng sao cả, chỉ là một con trùng kiết còn không bằng cả con kiến mà thôi, hắn lại nhìn về phía Đồ Chiến Dịch, trong mắt lộ ra một tia bất ngờ: “Thật là một con chó trung thành.”
“Quân Tiêu Dao, hiện tại buông Sát Vương điện hạ ra còn có đường quay lại.” Đồ Chiến Dịch căng da đầu mà nói.
Quân Tiêu Dao nhàn nhạt lắc đầu: “Rõ ràng là người, lại coi súc vật là chủ tử của mình, thật là đáng buồn.”
Quân Tiêu Dao cũng tịnh chỉ làm kiếm, tùy ý chém ra.
Đồ Chiến Dịch nổi giận gầm lên một tiếng, trong cơ thể có một ngọn lửa tinh huyết cháy lên. Đó chính là tinh huyết hung thú được Thú Quật ban cho.
Nhưng còn không đợi gã thú hóa thì kiếm quang đã xẹt qua, đầu rơi xuống, nguyên thần lập tức mai một.
“Quân Tiêu Dao, ngươi làm càn!” Sát Vương đang gào rống rít gào.
Hắn ta không phải tức giận vì Đồ Chiến Dịch ngã xuống, chỉ đơn thuần do Quân Tiêu Dao nói Đồ Chiến Dịch coi súc vật làm chủ tử.
Đây là nhục nhã lớn nhất đối với nhất mạch hung thú thái cổ.
“Tù nhân mà thôi.” Ánh mắt Quân Tiêu Dao lộ ra một tia lạnh lẽo.
Chợt, trong mắt hắn như có lốc xoáy luân hồi hiện lên. Đó chính là một trong những thần thông tam đại nguyên thần của Quân Tiêu Dao, Luân Hồi Kiếp của Quá Khứ Nguyên Thần.
Trong khoảnh khắc, Sát Vương cảm thấy mình như lọt vào một lốc xoáy luân hồi, trải qua kiếp nạn, đủ loại tra tấn vạn cổ.
Hiện giờ tu vi nguyên thần của Quân Tiêu Dao rất khủng bố, gần như đã vô địch trong cùng thế hệ.
Có lẽ nhục thân của nhất mạch hung thú rất mạnh, là cường hạng. Nhưng nguyên thần lại không phải đứng đầu.
Chỉ sau mười lăm phút, Quân Tiêu Dao thu hồi thần thông.
Sát Vương thở hồng hộc, cả người cực kỳ suy yếu, giống như đã kiệt sức, thậm chí trong đôi mắt thú của hắn ta còn lộ ra một tia sợ hãi.
Không sinh linh bình thường nào có thể chịu đựng được sự tra tấn của trăm kiếp luân hồi.
“Nếu không ngoan ngoãn làm tọa kỵ kéo xe thì trực tiếp chém ngươi.” Quân Tiêu Dao lạnh lùng nói.
Giờ phút này Sát Vương vẫn trong trạng thái thú hóa, hắn ta không rên một tiếng, hiển nhiên đã cam chịu.
“Quân Tiêu Dao, ta thừa nhận ta thua. Nhưng ta chỉ là kẻ yếu nhất trong Tứ Tiểu Vương, chờ ngươi đụng phải bọn họ...” Giọng nói của Sát Vương thật lạnh lẽo.
“Yên tâm, chờ đụng phải bọn chúng, ta để chúng làm bạn với ngươi, cùng trở thành trâu ngựa kéo xe. Đến lúc đó thái cổ Tứ Hung cùng nhau kéo xe cũng rất thú vị.” Quân Tiêu Dao cười nhạt.
Sát Vương không nói gì.
Khuất nhục chỉ là nhất thời, đến lúc đó tam tiểu vương còn lại của Thú Quật nhất định sẽ đến cứu hắn ta. Dù không được nữa thì thiên kiêu Cửu Thiên nhiều như vậy cũng có thể đánh bại Quân Tiêu Dao.
Đến lúc đó hắn ta có thể khôi phục tự do.
Trên bàn tay Quân Tiêu Dao đan chéo đạo văn.
Sức mạnh Cấm Tiên Đệ Tam Phong hóa thành phù văn, đánh vào trong cơ thể Sát Vương. Nếu Sát Vương có bất cứ dị động nào thì sẽ trực tiếp chết bất đắc kỳ tử.
Phong ba tạm thời hạ màn, những sinh linh dược tộc bị bắt cũng khôi phục tự do.
Bọn họ đều nhìn về phía Quân Tiêu Dao, lộ ra ánh mắt sùng kính.
Trong mắt Yêu Nhi còn ánh ra ngôi sao nhỏ, nàng không rõ Quân Tiêu Dao mạnh đến mức nào, nhưng có thể thấy được từ biểu hiện của Quân Tiêu Dao là hắn rất mạnh rất mạnh! Mạnh đến vượt qua tưởng tượng!
Mà lúc này, phía Dược Linh Sơn truyền đến tiếng nói của Bồ Đề Tử: “Quả nhiên Tiểu hữu không hổ là người của Quân thị, hơn nữa không nghĩ tới còn có duyên với Vô Chung Đại Đế.”
Trong giọng nói của Bồ Đề Tử có thêm vài phần hiền lành, bởi vì Dược Linh Sơn bọn họ có thể tồn tại đến nay cũng nhờ Vô Chung Sát Trận phát huy tác dụng ngăn trở quan trọng nhất. Cho nên bọn họ cũng rất cảm kích Vô Chung Đại Đế.
Mà hiện tại, Quân Tiêu Dao lại lộ ra thân phận truyền nhân của Vô Chung Đại Đế.
Vô Chung Đại Đế là người mang lòng chân thành, cả Bồ Đề Tử cũng kính nể không thôi.
Vậy truyền nhân của ông ta cũng không đến mức là người lòng dạ hiểm độc, cho nên Bồ Đề Tử càng tin tưởng và yên tâm về Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao mỉm cườim xem ra mọi chuyện đã dễ làm hơn rồi, hắn sẽ vạch trần bí mật của Dược Linh Sơn.