Chương 1834: Thành Kiếm Bi, gặp lại cố nhân
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Ngươi đã cứu mạng ta, ân này chắc chắn sẽ báo đáp, nhưng hiện tại…” Diệp Cô Thần hơi chần chừ.
“Làm sao? Ta biết, ngươi là đang coi ta là vướng víu chân tay phải không?”
“Diệp Cô Thần, ngươi thật sự rất đáng gờm, tuổi này đã là cường giả Đại Thiên Tôn.”
“Nhưng trong kiêu tử Cửu Thiên không chỉ có một mình ngươi là Đại Thiên Tôn.”
“Gần như tất cả thiên kiêu nằm trong top 10 đều là yêu nghiệt tuyệt thế Đại Thiên Tôn trở lên.”
“Còn có Kiếm Đế Tử của Tlck, hắn ta cũng muốn tới Kiếm Trủng trước, nếu ngươi đi tranh đoạt cơ duyên chắc chắn sẽ gặp hắn ta.” Tư Đồ Tuyết nói.
Nàng đang lo lắng cho Diệp Cô Thần.
“Kiếm Đế Tử, rất tốt, đã lâu lắm rồi Thí Đế Kiếm của ta đã không gặp được đối thủ rồi.”
Chẳng những Diệp Cô Thần không lo lắng ngược lại còn hơi nóng lòng sốt ruột.
Thậm chí Thí Đế Kiếm sau lưng hắn còn đang lên một vòng kiếm minh.
Chẳng hiểu vì sao, Diệp Cô Thần lại cảm thấy mình nhất định phải đi tới Kiếm Trủng một chuyến.
Đó là một loại trực giác theo bản năng.
Mà cơ duyên tại Kiếm Trủng chính là thích hợp với kiếm tu như hắn ta nhất.
“Nói không chừng, không cần ngươi ra tay đâu. Ta còn nghe một tiên, mục tiêu của Kiếm Đế Tử có vẻ như là Quân Tiêu Dao của Quân gia Tiên Vực.” Tư Đồ Tuyết thoải mái nói.
“Cái gì? Quân Tiêu Dao!”
Diệp Cô Thần mở thần mang, hai tay tách vai Tư Đồ Tuyết, nhìn thẳng vào nàng, nói.
Bởi vì lúc trước Diệp Cô Thần vẫn luôn đắm chìm trong tu luyện, cho nên không biết tin tức gì từ bên ngoài.
Chuyện Kiếm Tủng mở ra vẫn là Tư Đồ Tuyết cố gắng nhắc nhở hắn ta.
“Diệp Cô Thần, ngươi làm cái gì?” Tư Đồ Tuyết đỏ mặt yêu kiều mắng.
Bình thường Diệp Cô Thần vẫn lạnh lạnh nhạt nhạt với nàng.
Sao nghe được tên Quân Tiêu Dao hắn ta lại có phản ứng lớn như vậy?
“Ha ha, diệu quá thay, Tuyết Nhi, ngươi có biết mục tiêu trong lòng ta vẫn luôn muốn vượt qua là ai chăng?”
Diệp Cô Thần ánh mắt trầm tĩnh, toàn thân kiếm ý ngút trời, như hùng sư thức tỉnh.
“Không phải là…”
Đây là lần đầu tiên Tư Đồ Tuyết nghe Diệp Cô Thần gọi mình là Tuyết Nhi, trong lòng cũng khá mừng rỡ.
Nhưng phản ứng lại, nàng lập tức kinh ngạc nhoẻn cười.
“Không sai, chính là Quân Tiêu Dao!” Diệp Cô Thần cười nói.
Hắn ta và Quân Tiêu Dao là đối thủ.
Nhưng cùng lúc đó lại có cảm giác cùng chung chí hướng không nói rõ được.
Có thể nói, suốt quãng đường Quân Tiêu Dao đã đi tới bây giờ, cũng mới chỉ có mình Diệp Cô Thần là đối thủ thành bằng hữu.
“Thế nhưng hiện giờ có vẻ phiền phức của Quân Tiêu Dao cũng không nhỏ, thiên kiêu xếp hạng mười vị trí đầu như Kiếm Đế Tử, Hỗn Vương đều để mắt tới hắn.” Tư Đồ Tuyết nói.
Nghe thấy vậy, ánh mắt Diệp Cô Thần lóe lên một vòng kiếm khí lăng lệ đến cực điểm!
“Quân Tiêu Dao là đối thủ của ta. Đối thủ như vậy, cả đời khó có được một vị.”
“Nếu ai dám ra tay với Quân Tiêu Dao, trước hết phải hỏi kiếm trong tay ta đã!”
Cho đến giờ phút này, Diệp Cô Thần mới hơi hiển lộ ra khí chất quả quyết sát phạt của Kiếm Ma chuyển thế!
“Ngươi đó, thực sự là…” Tư Đồ Tuyết cũng bất đắc dĩ lắc đầu.
Nhưng nàng cũng rất tò mò, có thể khiến cho nam tử ưu tú như Diệp Cô Thần coi là mục tiêu.
Quân Tiêu Dao kia là tồn tại tuyệt thế cỡ nào?
Về sau, Diệp Cô Thần cùng Tư Đồ Tuyết một đường chạy tới Kiếm Trủng.
Một bên khác.
Quân Tiêu Dao cũng đang khoan thai ngồi trên liễn xa.
Hung Vương cùng Sát Vương kéo xe cho hắn, có thể đi thẳng đến Kiếm Trủng.
Qua chừng nửa tháng.
Xa xa phía trước mặt Quân Tiêu Dao bỗng nhiên kiến trúc khủng bố sừng sững.
Rõ ràng đó là một thanh kiếm, một thanh kiếm khổng lồ như cột chống thiên địa.
Quanh thanh kiếm có một tòa thành trì, tiếng người huyên náo, đều là thiên kiêu các lộ chuẩn bị đến Kiếm Trủng lịch luyện.
“Nơi này chính là Kiếm Bi Thành sao? Tại đây mở ra Kiếm Trủng cũng thuận tiện.” Quân Tiêu Dao lẩm bẩm.
Còn một thời gian nữa Ly Kiếm Mộ mới mở ra.
Mà Kiếm Bi Thành gần Ly Kiếm Mộ nhất, hiển nhiên chính là điểm dừng chân tốt nhất.
Lúc này, đột nhiên hắn nhận ra một dạo khí tức quen thuộc tờ trong Kiếm Bi Thành.
“A, là nàng?”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao có vẻ kinh ngọc, không ngờ nàng cũng tới Cửu Thiên rồi.
…
Kiếm Bia Thành có tiếng người ồn ào, thiên kiêu qua lại nối liền không dứt.
Ở trung tâm thành trì, nghe đồn chuôi cự kiếm nối liền trời đất kia là do một cường giả tuyệt thế nào đó của Kiếm Trủng để lại. Đến nay vẫn được không ít kiếm tu coi như thánh địa hành hương.
Thậm chí còn có một số kiếm tu thiên tư tuyệt thế từng lĩnh ngộ các loại thần thông kiếm đạo trước cự kiếm kia.
Cho nên dần dà, chung quanh cự kiếm hình thành Kiếm Bia Thành, trở thành một mảnh đất cơ duyên của Cửu Thiên.
Đương nhiên, so với cơ duyên bên trong Kiếm Trủng thì Kiếm Bia Thành cũng không tính là gì, cho nên hiện tại Kiếm Bia Thành mới được các thiên kiêu coi thành địa điểm đặt chân.
Mà giờ phút này, trong Kiếm Bia Thành có một bóng hình xinh đẹp hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của các kiêu tử Cửu Thiên lui tới.
Đó là một nữ tử mặc váy dài hồng nhạt, dung nhan có thể nói là hoàn mỹ. Nàng ta có mi cong lá liễu, đôi mắt như trăng sáng, mũi ngọc thẳng tắp, môi đỏ răng ngọc lập loè ánh sáng trong trẻo, cái cổ mảnh khảnh, hoa nhan nguyệt mạo, có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành.
Nhưng điều khiến nữ tử đáng chú ý nhất vẫn là cặp chân dài thấp thoáng dưới làn váy hồng, trắng tinh tinh tế, thon dài tròn trịa như ngà voi.
Đường cong có thể nói là hoàn mỹ, khiến dáng người nữ tử càng có vẻ cao gầy thon dài, không tìm ra được chút tỳ vết nào.
Nàng ta chính là Nhan Như Mộng!
“Nàng là người phương nào, đến từ thế lực nào, dung nhan dáng người khí chất đều tuyệt diễm như thế, lại không có thanh danh gì ở Cửu Thiên.”
“Đúng vậy, theo lý thuyết lai lịch của nữ tử tuyệt đại như thế phải rất bất phàm, kết quả ở lại không nghe nhắc đến ở Cửu Thiên.”
“Ta thấy có lẽ là thiên kiêu tới từ Tiên Vực, dù sao trong khoảng thời gian trước có không ít thiên kiêu Tiên Vực được tiếp dẫn tới Cửu Thiên.”
“Thì ra là thế, vậy thì giải thích được.”
“Hắc hắc, nhưng một nữ tử tuyệt diễm như thế lại một mình lẻ loi tới từ Tiên Vực, chỉ sợ sẽ bị người ta coi thành dê béo.”