Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1835 - Chương 1835 - Người Quen Của Nhan Như Mộng

Chương 1835 - Người quen của Nhan Như Mộng
Chương 1835 - Người quen của Nhan Như Mộng

Chương 1835: Người quen của Nhan Như Mộng

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Một ít kiêu tử Cửu Thiên qua lại quét nhìn Nhan Như Mộng, trong mắt đều mang theo hàm ý khác thường, khiến trên làn da trắng như tuyết của nàng ta cũng nổi hết da gà lên.

Nhan Như Mộng nhíu chặt mày liễu, mặt ngọc lạnh đi.

Nếu không phải sau đó Tiểu Yêu Hậu tới Cửu Thiên, thuận tiện cũng dẫn nàng đi lên thì Nhan Như Mộng thật sự không muốn tới.

Nhưng Nhan Như Mộng không thể không thừa nhận, hoàn cảnh tu luyện ở Cửu Thiên thật sự tốt hơn Tiên Vực quá nhiều.

Lần này, nàng cũng nghe nói đến cơ duyên Kiếm Trủng, cho nên muốn tới thử vận may, xem có thể hay không tìm được cơ hội tăng tiến bản thân hay không.

Nhưng Nhan Như Mộng vẫn xem nhẹ mị lực của mình, trên đường này đi tới cũng gặp không ít ruồi bọ phiền lòng.

Nghĩ đến đây, trong lòng Nhan Như Mộng lại theo bản năng mà hiện ra một bóng dáng bạch y tuyệt thế.

Nàng nhớ tới đoạn đường làm bạn với Quân Tiêu Dao ở cổ lộ chung cực. Khi đó, vì tống cổ những con ruồi bọ đó, nàng trực tiếp nói Quân Tiêu Dao là hôn phu của mình

Tuy rằng là nói giỡn, nhưng không thể không nói, bắt đầu từ khi đó, cảm giác của nàng đối với Quân Tiêu Dao đã có sự thay đổi rất kỳ lạ.

Thẳng đến sau đó khi Quân Tiêu Dao trở về Hoang Thiên Tiên Vực, nàng biết được tin Quân Tiêu Dao sắp sửa đính hôn với Khương Thánh Y và Khương Lạc Ly, nàng mừng cho Quân Tiêu Dao, nhưng đột nhiên lại sinh ra cảm giác mất mát và phiền muộn, trong lòng có chút đau đớn như bị kim đâm.

Cho nên khi đó Nhan Như Mộng liền quyết định sẽ chôn hắn sâu vào đáy lòng, coi như một bí mật tốt đẹp chỉ thuộc về mình.

Cho nên tiếp theo khi Tiểu Yêu Hậu nói muốn dẫn nàng lên Cửu Thiên, Nhan Như Mộng đã chấp nhận.

Như vậy cũng tốt, cách xa Quân Tiêu Dao một chút thì không cần thời thời khắc khắc mà nhớ thương hắn.

Mà Nhan Như Mộng vẫn kín tiếng hành sự ở Cửu Thiên, cũng không có người quen hhay mạng lưới tin tức gì.

Tiểu Yêu Hậu dẫn nàng lên Cửu Thiên rồi đột nhiên mất, không biết đi đâu mất tăm. Cho nên hiện tại Nhan Như Mộng cũng không biết Quân Tiêu Dao đã đi tới Cửu Thiên.

Giờ phút này, cảm giác đông đảo ánh mắt chung quanh đang nhìn chăm chú, Nhan Như Mộng chỉ muốn tạm thời tìm một nơi đặt chân, chờ đợi Kiếm Trủng mở ra.

Mà đúng lúc này, một giọng nói bâng quơ bỗng nhiên vang lên: “Không biết vị cô nương này tên họ là gì, đến từ thế lực nào?”

Sau khi giọng nói này truyền đến, vài kiêu tử Cửu Thiên trẻ tuổi chậm rãi bước đến.

Người cầm đầu là một nam tử mặc hoa phục, dung mạo anh tuấn, cũng có vài phần khí chất. Khí tức trên người hắn ta rất cường đại, mạnh hơn thiên kiêu Tiên Vực bình thường rất nhiều.

“Ồ, là Bàng Nham công tử của Bàng gia.”

“Bàng gia là gia tộc cấm kỵ dưới trướng Tiên Ma Động Thiên, vị Bàng Nham công tử kia còn là người hầu của đại ma vương. Ngày thường cũng ỷ vào uy danh của đại ma vương, tự cho mình rất cao, không coi ai ra gì.”

Một ít thiên kiêu chung quanh đang nghị luận.

Khi nhắc tới đại ma vương, trong mắt rất nhiều kiêu tử Cửu Thiên đều lộ ra một tia sợ hãi.

Đó chính là một hung nhân tiếng tăm lừng lẫy trên Cửu Thiên.

Nếu nói có thiên kiêu nào sánh ngang với Tứ Tiểu Vương của Thú Quật ở phương diện hung lệ tàn nhẫn thì cũng chỉ có đại ma vương của Tiên Ma Động Thiên kia thôi.

Đối mặt với sự quấy rầy của Bàng Nham, Nhan Như Mộng không rên một tiếng, bước sang một hướng khác, muốn rời đi. Kết quả vẫn bị Bàng Nham chặn đường.

“Cô nương chậm đã, ta là Bàng gia thiếu chủ Bàng Nham, thuộc gia tộc cấm kỵ dưới trướng Tiên Ma Động Thiên. Cô nương tuyệt sắc như thế mà lại không có tiếng tăm gì, vậy hẳn là đến từ Tiên Vực. Lần này Kiếm Trủng mở rộng cánh cửa, tuy có cơ duyên, nhưng cũng có hung hiểm khó lường, nếu cô nương không ngại thì có thể đồng hành với Bàng mỗ.”

Bàng Nham ăn nói cũng rất khéo léo, chỉ là ánh mắt vẫn luôn nhìn quét Nhan Như Mộng.

Đặc biệt là cặp chân dài trắng đến lóa mắt, cao gầy tinh tế dưới làn váy của Nhan Như Mộng khiến hô hấp của Bàng Nham trở nên dồn dập.

Chân này có chơi mười năm cũng không chán.

Cho dù là ở Cửu Thiên, nữ tử cực phẩm như Nhan Như Mộng cũng cực kỳ hiếm thấy, khó trách Bàng Nham sẽ tiến lên dây dưa.

“Không cần.” Nhan Như Mộng lạnh nhạt nói, dáng vẻ băng sơn mỹ nhân người sống chớ gần.

Nam nhân duy nhất có thể làm nàng lộ ra như phong tình kiều mị của thiếu nữ chỉ có Quân Tiêu Dao. Trừ hắn ra, nàng làm lơ tất cả những nam nhân khác.

Nhìn thấy vẻ mặt lãnh đạm của Nhan Như Mộng, Bàng Nham không những không tức giận, ngược lại càng thêm hưng phấn. Nữ nhân tính tình như vậy mới làm nam nhân sinh ra cảm giác chinh phục.

“Cô nương, có lẽ ngươi không biết, ta còn có một thân phận khác, chính là người hầu thân cận của đại ma vương đại nhân Tiên Ma Động Thiên.” Nói tới đây, Bàng Nham lộ ra một tia kiêu ngạo nhàn nhạt.

Đại ma vương là người như thế nào, đó chính là yêu nghiệt đứng đầu Cửu Thiên sánh vai với đám người Vương Diễn!

Có thể trở thành người hầu thân cận của hắn ta đã là một loại tượng trưng cho địa vị. Cho dù là thiên kiêu vùng cấm khác cũng không muốn trêu chọc Bàng Nham, là do kiêng kị đại ma vương sau lưng hắn.

Nhưng Nhan Như Mộng lại dùng ánh mắt nhìn tên ngốc mà nhìn Bàng Nham.

Làm tuỳ tùng của người khác còn kiêu ngạo như vậy, đầu óc bị úng nước à?

“Vậy càng xin lỗi, ta không muốn nói thêm cái gì với một hạ nhân.” Nhan Như Mộng xoay người rời đi.

Sắc mặt Bàng Nham hoàn toàn trầm xuống. Đây là thân phận hắn lấy làm tự hào, lại bị Nhan Như Mộng làm thấp đi như thế.

“Cho mặt mũi còn không biết xấu hổ, chỉ là một nữ tu ti tiện đến từ Tiên Vực thôi, được bản công tử coi trọng là vinh hạnh của ngươi.” Bàng Nham chuẩn bị cưỡng chế.

“Ngươi!” Ngọc dung của Nhan Như Mộng phát lạnh.

Đám người Bàng Nham bao vây lại, dẫn động khí tức.

Tuy Nhan Như Mộng là Yêu tộc, bản thể là Thiên Mộng Mê Điệp có huyết mạch cường đại, nhưng hiện tại thực lực của nàng thật sự không coi như đứng đầu.

Mà đúng lúc này, nơi xa bỗng có hung thần chi khí dâng trào, đàn áp xuống.

“Ai!” Bàng Nham ngẩng đầu nhìn lên, thiếu chút nữa đã bị dọa mất hồn: “Hung Vương, Sát Vương... Ngươi là, Quân Tiêu Dao!”

Bình Luận (0)
Comment