Chương 1836: Tâm ý của Nhan Như Mộng
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trên không Kiếm Bia Thành, hai con hung thú như thái cổ ma sơn kéo xe lao đến.
Chỉ khí tức của hai con hung thú thôi đã đủ để làm kinh sợ quần hùng, khiến rất nhiều thiên kiêu ở đây run run hai đùi.
“Đó là... Sát Vương và Hung Vương trong Tứ Tiểu Vương của Thú Quật!”
“Người sau lưng quả nhiên là Quân Tiêu Dao, lời đồn là thật!”
Khi hai con hung thú lôi kéo liễn xa buông xuống Kiếm Bia Thành, lập tức khiến bát phương ồ lên.
Cảm nhận được hung uy mạnh đến cực điểm kia, Bàng Nham cảm thấy máu trong huyết quản của mình cũng đã đông lại.
Hàn ý này không phải là đến từ Hung Vương và Sát Vương, mà là từ thanh niên bạch y thản nhiên ngồi trên liễn xa kia.
“Người của Quân Đế Đình mà ngươi cũng dám động vào?” Lời nói thản nhiên lại lạnh nhạt truyền ra từ miệng Quân Tiêu Dao.
Nó như một thanh búa tạ hung hăng đánh vào trái tim Bàng Nham.
Hắn bịch bịch bịch lui lại phía sau hai bước, trong mắt lộ ra một tia hoảng sợ.
Thần Tử Quân gia Tiên Vực trong truyền thuyết thật sự cường hãn như vậy!
Nhưng cũng bình thường, dù sao Quân Tiêu Dao đã đột phá tới đại Thiên Tôn đại viên mãn, thậm chí có thể được coi là Bán bộ Huyền Tôn. So với lúc hắn mới tới Cửu Thiên thì thực lực đã có khác biệt to lớn.
Mà nhìn thấy bóng dáng bạch y đã lâu không được gặp kia, Nhan Như Mộng cũng như bị sét đánh, đứng sửng tại chỗ.
Trong óc nàng ta là một mảnh hỗn loạn, thậm chí có chút hoảng hốt.
Ban đầu nàng rời khỏi Tiên Vực là vì có thể rời xa hắn, làm trái tim mình có thể yên ổn lại.
Kết quả hiện tại, vòng đi vòng lại, lại về tới chỗ cũ.
Vào thời khắc mấu chốt nhất, người vươn tay với nàng vẫn là Quân Tiêu Dao.
Gặp mặt Tiêu Dao lỡ cả đời, là duyên cũng là kiếp!
“Ngươi... Quân Tiêu Dao, chuyện gì liên quan gì đến ngươi!?”
Sắc mặt Bàng Nham có chút tái nhợt, tuy rằng ngày thường hắn ta cáo mượn oai hùm, ỷ vào thân phận người hầu của đại ma vương, tự cho rằng mình rất cao, nhưng hắn cũng không phải ngốc, biết người nào có thể chọc, người nào không thể đụng vào.
Nếu không có lời đồn trước đó về Quân Tiêu Dao thì có lẽ hắn ta sẽ không để ý. Nhưng hiện tại, có thể nói tên tuổi của Quân Tiêu Dao đã như sấm bên tai ở Cửu Thiên.
Liên tục trấn áp Sát Vương, Hung Vương, đánh bại tam thiếu chủ của Luân Hồi Hải, đánh diệt phân thân của Vương Diễn, làm Tiểu Thạch Hoàng bị thương nặng…. Có thể nói, cho dù sinh linh Cửu Thiên không muốn thừa nhận, nhưng cũng chỉ có thể công nhận Quân Tiêu Dao thật sự đã đạt tới trình độ yêu nghiệt đứng đầu.
Nhưng hiện tại, trái tim Bàng Nham đang run rẩy.
Bởi vì hắn đối mặt với Quân Tiêu Dao có cảm giác như đối mặt với một thần lạnh nhạt cao cao tại thượng!
Cho dù là chủ tử đại ma vương của hắn ta, tuy rằng hung uy ngập trời, nhưng cũng không mang đến cảm giác này.
“Nàng là người của ta, sao lại không liên quan đến ta?” Quân Tiêu Dao lạnh lẽo nói.
“Chúng ta đi!” Bàng Nham nén giận, dẫn theo mấy thiên kiêu Bàng gia muốn rời đi.
Tuy rằng giai nhân khó được, nhưng nếu bởi vậy mà đối đầu với Quân Tiêu Dao thì không khác gì bại não.
“Nuốt bọn họ.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hung Vương tức giận hừ lạnh một tiếng, nói: “Bọn họ chính là người vị đại ma vương kia của Tiên Ma Động Thiên.”
Nhắc tới đại ma vương, cho dù là Hung Vương cũng có chút ngưng trọng, thực lực của đại ma vương còn cao hơn hắn ta.
“Ta mặc kệ hắn là Ma Vương gì, người chọc ta, đừng mong sống sót.” Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.
Hung Vương cũng bó tay hết cách, nếu hắn không nghe theo lệnh của Quân Tiêu Dao thì không tránh khỏi một trận no đòn.
Tiếp đó, Hung Vương và Sát Vương há mồm nào về hướng đám người Bàng Nham.
Một con Đào Ngột, một con Cùng Kỳ lao đến, cảnh tượng kia quá sức khủng bố.
“Ngươi, các ngươi muốn làm gì, Quân Tiêu Dao, ta chính là người của đại ma vương! Giết ta thì đại ma vương là sẽ không bỏ qua ngươi!” Bàng Nham thấy thế thì nhịn không được hoảng sợ gào lên.
Nhưng kết quả không có bất ngờ xảy ra cả, chỉ sau một lát đã vang lên tiếng cốt cách rách nát, cơ bắp bị xé rách.
Hung Vương và Sát Vương như muốn trút hết hận ý đối với Quân Tiêu Dao lên đám người Bàng Nham.
Tay chân cụt văng ra, máu tươi bắn khắp nơi, cảnh tượng quá máu me.
Rất nhiều thiên kiêu chung quanh thấy thế đều cảm thấy da đầu tê dại, như rơi vào động băng.
Nhưng làm bọn họ cảm thấy rét lạnh không phải chỉ là sự tàn bạo của Hung Vương và Sát Vương, mà còn có vẻ mặt bình đạm của Quân Tiêu Dao, hắn như không nhìn thấy cảnh tượng huyết tinh trước mắt.
Thẳng đến đám người Bàng Nham bị Hung Vương và Sát Vương nuốt sống, Quân Tiêu Dao mới chậm rãi bước xuống từ liễn xa.
Nhìn Nhan Như Mộng lộ ra vẻ mặt thất thần, trên mặt Quân Tiêu Dao hiện ra một ý cười.
“Thế nào, nhanh như vậy đã không quen biết người quen cũ à?”
Trong mắt Nhan Như Mộng bỗng có chút gợn sóng trong suốt lướt quá, nàng cuống quít quay đầu, lau đi giọt nước mắt kia
“Oan gia...” Nhan Như Mộng yên lặng nói một câu trong lòng, sau đó lại quay đầu lại, trên mặt lộ ra một nụ cười động lòng người.
“Chỉ không nghĩ tới có thể gặp lại ngươi ở chỗ này mà thôi.”
Nhìn nụ cười miễn cưỡng hiện ra trên mặt Nhan Như Mộng, Quân Tiêu Dao im lặng.
Sao hắn lại không biết tâm ý của Nhan Như Mộng đối với hắn, chỉ là rất nhiều chuyện trên đời là không có kết quả.
Quân Tiêu Dao bỏ qua đề tài này mà hỏi: “Sao ngươi lại tới Cửu Thiên?”
Nhan Như Mộng cũng bình phục chút cảm xúc, sau đó nói: “Là yêu hậu đại nhân mang ta tiến đến.”
“Tiểu Yêu Hậu...” Ánh mắt của Quân Tiêu Dao chợt lóe.
Suýt nữa thì hắn đã quên mất chuyện này.
Tiểu Yêu Hậu cũng đến từ Cửu Thiên. Hơn nữa thế lực thần bí sau lưng hẳn là một vùng cấm nào đó, nhưng không biết là vùng cấm nào.
Hơn nữa xem tình hình của Nhan Như Mộng, hẳn cũng không rõ về chuyện của Tiểu Yêu Hậu lắm.
“Xin lỗi, ta lại gây phiền phức thêm cho ngươi rồi.” Nhan Như Mộng nói.
Nàng cũng biết đại ma vương của Tiên Ma Động Thiên không phải nhân vật dễ chọc gì.
“Không có việc gì, nợ nhiều không lo, ngươi cũng biết trước nay ta không thiếu kẻ địch.”
“Hơn nữa, ngươi là người của Quân Đế Đình, thân là đế đình chi chủ, che chở người một nhà là điều hiển nhiên.” Quân Tiêu Dao nói.
“Người của Quân Đế Đình sao?” Nhan Như Mộng lẩm bẩm một câu, sau đó nàng ta lộ ra một ý cười tự giễu.
Đúng vậy, nàng chỉ có thể là người của Quân Đế Đình, mà không phải người của Quân Tiêu Dao.
“Vậy lần này ngươi tới Cửu Thiên là vì?” Nhan Như Mộng hỏi.
“Là vì chuyện của Lạc Ly.”
Quân Tiêu Dao đơn giản thuật lại chuyện của Tam Tiên Động một chút.
Sau khi nghe xong, trong lòng Nhan Như Mộng càng dâng lên một tia chua xót, nàng miễn cưỡng cười nói: “Lạc Ly cô nương thật là may mắn, có thể được ngươi quan tâm che chở như vậy, một khi đã thế, ta đi trước đây.”