Chương 1844 : Kiếm Khí Tinh Hà
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Mọi người đều đi theo phía sau Kiếm Thất, khi tới gần Kiếm Khí Tinh Hà, Kiếm Thất phóng khí tức ra, tự động làm Kiếm Khí Tinh Hà mở ra một thông đạo.
Sau khi thông qua Kiếm Khí Tinh Hà, mọi người mới thấy được dáng vẻ thật sự của Kiếm Trủng. Toàn bộ Kiếm Trủng nằm trong một đại lục cổ xưa lơ lửng sâu trong trời sao.
Đại lục cổ xưa kia vô cùng rộng lớn, có khí tức hoang vắng mà cổ xưa lượn lờ. Hình dạng nhìn tương tự như nắm mồ, cũng rất phù hợp với cái tên Kiếm Trủng.
Trên đại lục quanh năm lượn lờ kiếm khí như vô biên vô tận. Đồng thời, cách xa như thế mà mọi người vẫn có thể nhìn thấy khắp nơi trong Kiếm Trủng có cắm đầy kiếm.
Đương nhiên, đa số kiếm đều đã mục nát.
Trừ phi là đế binh, nếu không cho dù là chí tôn khí, thậm chí chuẩn đế binh cũng có khả năng hủ bại hầu như không còn trong thời gian rất dài.
Nhìn thấy dáng vẻ chân thật của Kiếm Trủng, các thiên kiêu ở đây đều lộ ra sự chấn động trong im lặng.
Quân Tiêu Dao cũng tấm tắc bảo lạ. Hắn có thể cảm giác được, trong pháp khí không gian Đại La Kiếm Thai như phát ra tiếng kiếm ngân vang, hình như đã gấp không chờ nổi.
“Yên tâm, rất nhanh có thể đút no cho ngươi.” Quân Tiêu Dao thấp giọng lẩm bẩm.
Hắn cũng thực chờ mong, uy lực của Đại La Kiếm Thai sau khi lột xác sẽ cường đại đến mức nào.
Mà một bên, Diệp Cô Thần lại lộ ra vẻ mặt hơi hoảng hốt.
Nhìn thấy Kiếm Trủng này, hắn ta có một cảm giác quen thuộc khó hiểu, trước mắt như có rất nhiều cảnh tượng mơ hồ hỗn loạn hiện lên.
Trong mơ hồ như có vài bóng dáng giống như đi đến từ cuối thần thoại, quan sát bầu trời mênh mông, huỷ diệt vạn cổ.
Một bóng dáng giằng co với bọn họ, như tranh phong với trời xanh!
Đó là một tồn tại uy chấn hoàn vũ, bá tuyệt thiên hạ!
Tay cầm thanh phong ba thước, dẹp tan tất cả những chuyện bất bình!
“Chủ tế giả không nên tồn trên thế gian!” Vẻ mặt của Diệp Cô Thần có chút hoảng hốt.
“Đây... Rốt cuộc là cái gì?”
“Rõ ràng ta đã chặt đứt quá khứ.”
Diệp Cô Thần nhắm mắt, sau đó lại trợn mắt, đại não khôi phục tỉnh táo.
Hắn thực nghi hoặc, rõ ràng mình đã chặt đứt quá khứ, trọng tố chân ngã, sao còn xuất hiện loại tình huống này?
Hơn nữa bóng dáng kia cũng không phải kiếm ma kiếp trước là hắn.
Còn chủ tế giả lại là loại tồn tại nào?
Mà vì sao bản năng của hắn ta lại mách bảo cần phải tới Kiếm Trủng một chuyến?
Thậm chí hắn ta đến Cửu Thiên chỉ do ngoài ý muốn, đó là không phải là điều ngoài ý muốn thật sao?
Hay là nhân quả vận mệnh nào đó làm hắn ta nhất định phải tới Cửu Thiên?
Diệp Cô Thần thật sự có chút hoang mang.
“Tiểu Diệp Tử, ngươi làm sao vậy?” Bên kia, Tư Đồ Tuyết nhìn thấy vẻ mặt của Diệp Cô Thần thì lập tức dò hỏi.
“Không, không có gì.” Diệp Cô Thần nói.
Dù sao hắn cũng muốn bước vào Kiếm Trủng, đến lúc đó hẳn có thể cởi bỏ hoang mang trong lòng hắn.
Kiếm Thất vẫn đang quan sát Diệp Cô Thần. Nhìn thấy vẻ mặt khác thường của hắn, trong mắt Kiếm Thất cũng lộ ra một tia thâm ý.
Sau đó, ông ta mở miệng nói: “Được rồi, đã nói quy tắc cho các ngươi, hiện tại có thể trực tiếp tiến vào.”
Nghe thấy tiếng nói của Kiếm Thất, thiên kiêu ở đây lập tức lao vút ra.
“Hừ, Quân Tiêu Dao, nếu ngươi có năng lực đi đến núi Thiên Kiếm thì đến lúc đó lại tái chiến.” Kiếm Đế Tử hừ lạnh một tiếng.
Cơ duyên Kiếm Trủng cũng rất có lực hấp dẫn đối với hắn, hắn cũng không muốn đánh đến ngươi chết ta sống với Quân Tiêu Dao ngay lúc đầu, như vậy rất dễ bỏ lỡ cơ duyên.
Hiển nhiên đám người Hỗn Vương và Huyền Ly cũng nghĩ như vậy, không muốn lãng phí thời gian vào lúc này, cho nên bọn họ cũng không trực tiếp ra tay với Quân Tiêu Dao, mà là tách nhau ra đi tìm cơ duyên rồi tính tiếp.
“Chư vị, Thanh Y cũng đi trước một bước.” Cơ Thanh Y chào hỏi một câu, sau đó cũng một mình rời đi.
“Vậy còn ngươi?” Quân Tiêu Dao nhìn về phía Nhan Như Mộng.
“Ta muốn tự lang bạt một chút.” Nhan Như Mộng nói.
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, sau khi hắn giúp Nhan Như Mộng tăng lên thực lực, Nhan Như Mộng đã cường đại hơn trước kia quá nhiều.
Cho dù là đối đầu với dạng nhân vật như Kiếm Đế Tử, Hỗn Vương, không nói là chống lại, nhưng ít nhất muốn muốn chạy cũng không thành vấn đề.
“Quân huynh, gặp lại ở núi Thiên Kiếm.” Diệp Cô Thần nói.
Hắn ta tin tưởng Quân Tiêu Dao có thực lực đi tới núi Thiên Kiếm.
Quân Tiêu Dao gật đầu.
Tư Đồ Tuyết cũng đi theo Diệp Cô Thần rời đi.
Quân Tiêu Dao lại một mình tiến vào Kiếm Trủng.
Kiếm Thất thì ẩn vào hư không, đang âm thầm quan sát thế cục.
Cuộc rèn luyện của Kiếm Trủng chính thức bắt đầu.
Vô số những thiên kiêu nối đuôi nhau lao vào trong đó.
Quân Tiêu Dao lẻ loi một mình, chân đạp Côn Bằng cực tốc, thân thể lao đi như thuấn di.
Núi Thiên Kiếm ở sâu trong Kiếm Trủng. Đừng nhìn đó chỉ là một khối đại lục, nhưng phạm vi vô cùng bao la, nó lớn bằng cỡ một phần ba Hoang Thiên Tiên Vực.
Cho nên muốn tới núi Thiên Kiếm cũng không phải một việc đơn giản.
Quân Tiêu Dao vừa tiến lên, vừa tra xét tứ phương.
Bỗng nhiên, trên mặt đất có kiếm khí treo ngược xông về phía Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao giậm một chân ra, đạp tắt nó.
Đây là một phương tàn trận.
“Cơ duyên này cũng không dễ dàng có được.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu.
Mà lúc này, hắn đã nhận ra phía trước có một ít thiên kiêu đang hội tụ.
Phóng mắt nhìn lại, nơi này giống như một cổ di tích, một vách đá cổ xưa đứng sừng sững ở nơi đó, trên đó còn có một ít vết kiếm hỗn loạn.
“Một mảnh đất cơ duyên sao?” Quân Tiêu Dao cảm thấy khá hứng thú.