Chương 1845: Liếc một cái đã lĩnh ngộ
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Giờ phút này, phía trước vách đá đã có không dưới trăm thiên kiêu ngồi xếp bằng, đều đang đau khổ tìm hiểu thần thông trên vách đá kia.
Thần thông của Kiếm Trủng không phải đơn giản, mà đều là thần thông kiếm đạo đứng đầu nhất.
“Không được, cái này quá khó khăn, ít nhất chúng ta phải tốn thời gian mấy năm mới có thể bước đầu tìm hiểu được.”
“Nhưng chúng ta đâu có nhiều thời gian như vậy để tìm hiểu.”
“Đúng vậy, hơn nữa cũng không thể ghi chép lại, càng không thể mang đi.”
Rất nhiều kiêu tử Cửu Thiên yêu nghiệt ở đây đều cảm thấy hữu tâm vô lực, có bảo bối mà lại lấy không được, thật quá hố cha.
Quân Tiêu Dao cũng đáp xuống nơi đây.
“Hả, là Quân Tiêu Dao!” Nhìn thấy Quân Tiêu Dao hiện thân, những thiên kiêu ở đây đều cả kinh.
Nhưng Quân Tiêu Dao chỉ tùy ý nhìn thoáng qua vách đá kia, sau đó khẽ lắc đầu, lập tức xoay người rời đi.
“Hả? Hắn chỉ liếc nhìn một cái liền đi rồi?”
“Nghe nói Quân Tiêu Dao có thiên phú yêu nghiệt, là tồn tại cấp dị số trong truyền thuyết, xem ra hắn cũng biết khó có thể tìm hiểu được kiếm chiêu này trong thời gian ngắn.”
“Cả tư chất dị số cũng không tìm hiểu được, càng đừng nói là chúng ta.”
Một ít thiên kiêu đều lắc đầu.
Nhưng đúng lúc này, vách đá cổ xưa kia bỗng nhiên phát ra tiếng răng rắc, mặt ngoài lại bắt đầu nứt ra.
Sau đó ầm một thanh vang lên, cả mặt vách đá đột nhiên sụp xuống!
“Đây là chuyện gì?”
Mọi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt ngơ ngác, cổ di tích đang yên đang lành sao lại đột nhiên sụp đổ?
Một kiêu tử Cửu Thiên như nghĩ tới cái gì, đột nhiên lộ ra vẻ mặt ngẩn ngơ, sau đó nói: “Có lẽ chỉ có một nguyên nhân. Nếu thần thông đã bị hậu nhân kế thừa lĩnh ngộ, vậy tất nhiên cũng không cần tồn tại.”
Lời này làm đến tất cả thiên kiêu ở đây đều như thạch hóa, cứng lại ở nơi đó.
“Ngươi đang nói giỡn à, Quân Tiêu Dao kia chỉ nhìn thoáng qua mà thôi.” Có thiên kiêu cười gượng một tiếng, vẫn không tin được.
“Cái gọi là dị số vạn cổ, há là tồn tại mà chúng ta có thể lý giải? Hơn nữa trừ lý do này ra thì vách đá không có khả năng không duyên vô cớ biến mất.”
Đúng vậy, trên cơ bản trong lòng những thiên kiêu ở đây đều cho rằng là nguyên nhân này, chỉ là về mặt tình cảm bọn họ không thể chấp nhận nổi mà thôi.
Tốt xấu gì bọn họ cũng là một đám thiên kiêu ưu tú của Cửu Thiên. Kết quả lại hèn mọn như bụi bặm ở trước mặt Quân Tiêu Dao, hoàn toàn không phải người cùng một thế giới.
Bên kia, Quân Tiêu Dao khoanh tay, tùy ý bước qua trên hư không.
“Không hổ là Kiếm Trủng, một mảnh đất cơ duyên bất kỳ mà đã có uy lực gần với thần thông của ngũ đại kiếm đạo thần quyết.”
Những thiên kiêu trước đó suy đoán không sai, Quân Tiêu Dao thật sự chỉ nhìn một cái đã hoàn toàn lĩnh ngộ thần thông trên vách đá. Đó là một thần thông kiếm đạo uy lực không yếu, đã sắp tiếp cận với ngũ đại kiếm đạo thần quyết.
Nhưng đối với Quân Tiêu Dao của hiện tại mà nói, nó lại là râu ria, không có lực hấp dẫn quá lớn.
Dù sao Quân Tiêu Dao đã sớm lĩnh ngộ ra kiếm chiêu dung hợp từ ngũ đại kiếm đạo thần quyết.
Nếu đám thiên kiêu kia biết được thái độ của Quân Tiêu Dao thì tam quan nhất định sẽ vỡ vụn.
Thần thông mà bọn họ đau khổ tìm hiểu mà không thể có được, Quân Tiêu Dao xem một cái đã lĩnh ngộ, ngược lại còn hơi chướng mắt.
Chênh lệch giữa người với người thật sự khó có thể so sánh.
Dù là Kiếm Thất ẩn mình trong hư không, nhìn thấy biểu hiện của Quân Tiêu Dao cũng cảm thấy câm nín.
“Dị số sao, nhưng sao lại có cảm giác còn biến thái hơn cả dị số?” Cả Kiếm Thất cũng nhịn không được muốn phê phán.
Thức kiếm chiêu này là do tiền nhân của Kiếm Trủng để lại, cho dù là ông ta, nếu muốn bước đầu thăm dò cũng phải tốn đến mười ngày nửa tháng.
Quân Tiêu Dao xem một cái đã lĩnh ngộ, quả thực không phải là người.
“Truyền nhân của Quân gia, thậm chí còn có khả năng sẽ là chủ nhân ngày sau của Tru Tiên Kiếm, rốt cuộc ngươi có thể đi đến bước nào, có thể tạo nên cộng minh hay không?”
Trong mắt Kiếm Thất có loé lên một tia hứng thú.
Bên này, Quân Tiêu Dao vẫn đang lao nhanh trên đại lục.
Bỗng nhiên, phía trước có một lưu quang sáng lạn lập loè, cảm giác được khí tức của Quân Tiêu Dao, lưu quang kia như có sinh mệnh mà vọt về hướng nơi ra.
“Hừm?” Cảm giác thần hồn của Quân Tiêu Dao khuếch tán.
Hắn đột nhiên phát hiện, lưu quang kia đang bao lấy một thanh kiếm!
“Chẳng lẽ là kiếm khí có chứa kiếm hồn?” Đôi mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe sáng.
Trước đó Kiếm Thất đã nhắc đến trong Kiếm Trủng có rất nhiều truyền thừa kiếm hồn.
Trong pháp khí không gian của Quân Tiêu Dao, Đại La Kiếm Thai ong ong run lên.
Quân Tiêu Dao chân đạp Côn Bằng cực tốc, đồng thời tung ra Đại La Kiếm Thai.
Ngay tức khắc, kiếm hồn tản ra thần hoa năm màu kia như cảm giác được thiên địch, tốc độ càng nhanh lên.
Quân Tiêu Dao tung ra Đại La Kiếm Thai, chém về phía kiếm hồn ngũ sắc kia.
Đại La Kiếm Thai dài ba thước, mặt ngoài hơi thô ráp, như chưa được mài giũa thành hình.
Mũi kiếm cũng chưa khai phong, nhưng cố tình lại có kiếm khí cực kỳ sắc nhọn phun ra nuốt vào, tua nhỏ hư không.
Phía trên kiếm thai còn có các loại hoa văn phi tiên, nhìn qua thật thần bí huyền ảo.
Giờ phút này, Đại La Kiếm Thai cũng phát ra tiếng kiếm ngân vang, như gặp được con mồi.
Cuối cùng, kiếm hồn ngũ sắc kia bị trấn áp, sau đó bị Đại La Kiếm Thai hấp thu.
Trong khoảnh khắc, hoa văn phi tiên mặt ngoài Đại La Kiếm Thai như bị đốt sáng lên, cũng trở nên rõ ràng hơn một chút.
“Quả nhiên hữu dụng.” Đôi mắt Quân Tiêu Dao bắn ra thần hoa.
Mục đích hắn tới Kiếm Trủng là vì giúp Đại La Kiếm Thai lột xác.
Sau lần này, nói không chừng Đại La Kiếm Thai có thể lột xác thành đế binh chân chính. Hơn nữa tuyệt đối mạnh hơn đế binh cùng cấp, là một đế binh khống chế sát phạt cực hạn.
Sau này lại tìm cơ hội giúp Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh lột xác luôn, đến lúc đó, Đại La Kiếm Thai chủ công, Vạn Vật Mẫu Khí Đỉnh chủ phòng, một công một thủ, vậy là đủ rồi.
“Chẳng lẽ kiếm hồn ngũ sắc lấy sắc thái để phân chia năng lượng chất chứa trong kiếm hồn sao? Một khi đã vậy, hẳn ở nơi càng sâu trong Kiếm Trủng còn có kiếm hồn năng lượng càng mạnh.”
Quân Tiêu Dao tiếp tục thâm nhập vào Kiếm Trủng.
Mà ở bên kia, có một nam một nữ cũng đang bao vây một kiếm hồn.
Kiếm hồn trong kiếm khí kia toả ra vầng sáng bảy màu, rõ ràng là một kiếm hồn bảy màu. Mà hai người đang bao vây nó chính là Diệp Cô Thần và Tư Đồ Tuyết.
“Thí Đế Kiếm!” Diệp Cô Thần tung ra Thí Đế Kiếm, sát phạt chi khí khủng bố dâng trào.
Thí Đế Kiếm chém ngang qua vòm trời, trấn áp về hướng kiếm hồn bảy màu, cuối cùng thì áp chế sát sao nó.
“Không tồi.” Diệp Cô Thần cũng rất vừa lòng.
“Hô... Bắt giữ những kiếm hồn đó cũng thật vất vả.” Tư Đồ Tuyết cũng thở ra một hơi.
Lúc này, bỗng nhiên có một giọng nói truyền đến: “Giao kiếm hồn này ra.”
Một nam tử hiện thân, đó là nhị thiếu chủ của Luân Hồi Hải, Huyền Ly.
“Đây là chiến lợi phẩm của ta.” Diệp Cô Thần lạnh lùng nói.
“Của ngươi thì thế nào, nơi này là Cửu Thiên, mà ta là nhị thiếu chủ của Luân Hồi Hải.” Huyền Ly nhàn nhạt nói, lại thể hiện sự miệt thị lạnh lẽo.