Chương 1852: Chiến Kiếm Đế Tử
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trước đó Quân Tiêu Dao từng nghe nói bản thể của Kiếm Đế Tử rất đặc thù. Hiện tại xem ra thật sự là như vậy.
Đối mặt với chiêu này, Quân Tiêu Dao chỉ tịnh chỉ thành kiếm.
Ngũ đại kiếm quyết gồm Lục Tiên Kiếm Quyết, Nguyên Hoàng Đạo Kiếm, Thảo Tự Kiếm Quyết, Trảm Thiên Quyết, Tiên Kiếp Kiếm Quyết liên tục được thi triển ra từ tay Quân Tiêu Dao.
Quả thực là nước chảy mây trôi, xuất thần nhập hóa.
Trong thiên địa khi thì hiện lên lục tiên chi cảnh, khi thì có từng cây kiếm thảo xuất hiện, cắt trời chém đất.
“Hừ, cố tình muốn so kiếm với ta sao?” Ánh mắt Kiếm Đế Tử cũng lạnh căm căm.
Toàn thân hắn chấn động, kiếm chi pháp tắc chảy xuôi, như biến thành ngàn vạn tia kiếm quang.
Mỗi một tia kiếm quang đều có thể dễ dàng xé rách thân thể chí tôn, cho dù là Thiên Tôn bình thường cũng sẽ bị thương.
“Đây là thực lực của Kiếm Đế Tử sao?” Thiên kiêu ở đây đều hết sức kinh hãi.
“Không cần phải thử, nếu chỉ như vậy thì ta sẽ cảm thấy không thú vị.”
Đối mặt với chiêu kiếm thăm dò của Kiếm Đế Tử, Quân Tiêu Dao còn chẳng buồn vận dụng đến Đại La Kiếm Thai, hắn chỉ tịnh chỉ làm kiếm, kiếm khí dâng lên, đánh mai một tất cả.
“Chỉ dùng ngươi để luyện tập mà thôi!” Vẻ mặt Kiếm Đế Tử thật lạnh nhạt.
Quân Tiêu Dao chỉ cười, giống như nghe được một trò cười.
Nhưng Kiếm Đế Tử cũng không ngốc, hắn cũng thúc giục cực chiêu.
Những vết kiếm rậm rạp trên người hắn như đều sống lại, từng luồng kiếm ý dâng lên.
Kiếm ý sát lục, kiếm ý nguyền rủa, kiếm ý hoang vu, kiếm ý phá diệt… Đủ loại kiếm ý có uy lực khủng bố được phóng thích ra từ trên người Kiếm Đế Tử, khiến các kiếm tu ở đây đều lộ ra vẻ mặt thạch hóa.
“Nhiều kiếm ý như vậy?”
Cho dù là những thiên tài kiếm tu bọn họ, có thể lĩnh ngộ hai ba kiếm ý trong đó cũng đã xem như thiên tài tuyệt đối. Nhưng giờ phút này, kiếm ý dâng lên từ trên người Kiếm Đế Tử lại không dưới trăm loại.
“Hừm?” Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu một bên, cảm thấy khá hứng thú.
Theo lý thuyết, nếu là kiếm tu bình thường thì dù có thể lĩnh ngộ ra nhiều kiếm ý như vậy, muốn cất chứa hài hòa vào người cũng rất khó.
Mà Kiếm Đế Tử lại có thể làm được, chỉ có thể chứng minh công lao đến từ bản thể của hắn.
“Vạn Kiếm Thiên Ngục!” Kiếm Đế Tử tung ra cực chiêu, như có kiếm ý vô biên vô tận dâng lên từ trong thân thể hắn.
Chúng đan chéo với nhau, biến thành một mảnh kiếm chi lĩnh vực.
Mà Quân Tiêu Dao lại bị nhốt trong đó.
Quân Tiêu Dao đánh giá chiêu này khá tương tự với Thần Chi Ngục của hắn. Đương nhiên uy lực lại khác nhau như trời với đất, căn bản không phải cùng một cấp bậc.
Nhưng đối mặt với Kiếm Đế Tử, Quân Tiêu Dao còn chưa cần phải thi triển ra Sáng Thế Kỷ.
“Diệt!”
Kiếm Đế Tử nói xong một chữ thì Vạn Kiếm Thiên Ngục đã bao vây về hướng Quân Tiêu Dao. Rất nhiều kiếm ý phun trào, muốn trấn diệt Quân Tiêu Dao ở trong đó.
Quân Tiêu Dao nhẹ nhàng nhấc tay lên, năm ngón tay nắm lại.
Dù sao Đại La Kiếm Thai cũng nằm trong tay hắn.
“Mặc cho ngươi muôn vàn biến hóa, có ngàn vạn kiếm ý, ta chỉ có một kiếm!”
Quân Tiêu Dao cầm Đại La Kiếm Thai trong tay, chỉ đơn giản là vẽ ra một kiếm.
Một kiếm nhìn như bình thường không có gì nổi bật, vô cùng đơn giản, nhưng giống như đình trệ thời gian.
Tất cả mọi thứ trong thiên địa như đều bị rút ra, chỉ có kiếm quang kia như soi chiếu vạn cổ lộng lẫy.
Núi non cỏ cây, nhật nguyệt sao trời, chúng sinh vạn linh đều như được phản chiếu ra từ một kiếm này.
Lấy tốc độ của Sát Na Phương Hoa, chém ra một kiếm Như Thị Ngã Trảm!
Không ai có thể ngăn cản kiếm này!
…
Giờ khắc này, thiên địa như trở nên tĩnh mịch! Vạn vật như đã đọng lại!
Tất cả phương hoa, tất cả lộng lẫy đều như được phản chiếu trong một kiếm này.
Đây... Là không thể ngăn cản một kiếm!
Mà Kiếm Đế Tử đối mặt với kiếm này, chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấu xương. Hắn có cảm giác mình tuyệt đối không tránh thoát được nó.
Dù hắn giãy giụa như thế nào, tránh né như thế nào cũng không tránh khỏi được kiếm này.
“Sao lại như vậy, rốt cuộc đây là kiếm chiêu gì?!” Kiếm Đế Tử đang điên cuồng gào rống trong lòng.
Đương nhiên, tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra gần một chớp mắt mà thôi, thậm chí còn nhanh hơn cả một phần vạn cái chớp mắt.
Dù sao Sát Na Phương Hoa là kiếm chiêu có tốc độ cực hạn, cộng thêm Như Thị Ngã Trảm gần như không thể tránh thoát, phong hoa của chiêu này làm kinh diễm thiên địa!
Chỉ gần trong chớp mắt, tất cả đều đã kết thúc.
Quân Tiêu Dao lạnh nhạt thu hồi Đại La Kiếm Thai, hắn đơn giản mà chém ra một kiếm, lại giản đơn mà thu hồi một kiếm.
Nhất cử nhất động đều phù hợp hoàn mỹ với kiếm đạo.
Yên lặng như xử nữ, động lại như sấm sét!
Rất nhiều thiên kiêu ở đây còn đang đắm chìm trong một kiếm vừa rồi, không thể tự kềm chế.
Thân thể của Kiếm Đế Tử lại như đọng lại trong hư không.
Các thiên kiêu hậu tri hậu giác phản ứng lại, còn không kịp kinh ngạc cảm thán thì ánh mắt vội vàng rơi lên người Kiếm Đế Tử.
Bọn họ lộ ra ánh mắt nghi hoặc, bởi vì Kiếm Đế Tử cứ lẳng lặng mà đứng trong hư không, cứ như không xảy ra chuyện gì.
“Quân Tiêu Dao... Kiếm chiêu kia của ngươi... Rốt cuộc là cái gì?” Hai mắt Kiếm Đế Tử thất thần tan rã, lẩm bẩm tự nói.
“Ếch dưới giếng không biết đến biển cả, trùng mùa hạ không hay có băng, giải thích cho ngươi nghe cũng vô dụng.” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt lắc đầu.
Cũng không phải hắn cố tình ra vẻ, mà sự thật là như thế.
Mặc dù giao ngũ đại kiếm đạo thần quyết cho Kiếm Đế Tử thì chỉ sợ hắn ta cũng rất khó tìm hiểu ra Như Thị Ngã Trảm.
Không... Căn bản không có khả năng tìm hiểu ra, chỉ có Quân Tiêu Dao mới lĩnh ngộ ra được chiêu này.
“A... Ha hả...” Kiếm Đế Tử cười, vẻ mặt mang theo một tia điên cuồng.
Mọi người ở đây đều hết sức hoang mang, ngay sau đó, nửa người trên và dưới của Kiếm Đế Tử đột nhiên chia lìa! Phần vỡ ra bóng loáng như mặt gương!
“Ồ...” Thấy tình cảnh này, tất cả thiên kiêu ở đây đều hít ngược một hơi khí lạnh.
Một kiếm thôi đã trảm Kiếm Đế Tử thành hai mảnh!
“Kiếm chiêu thật tinh diệu, hẳn là dung nhập Sát Na Phương Hoa của Thiên Tuyệt Kiếm Thần, nhưng còn có một kiếm chiêu khác, là cái gì?”
Trong hư không, Kiếm Thất cũng cảm thấy chấn động vì một kiếm của Quân Tiêu Dao. Làm ông ta kinh ngạc cảm thán không phải Sát Na Phương Hoa, mà là thức kiếm chiêu khác dung nhập trong đó.
Kiếm chiêu kia quả thực còn làm người ta kinh diễm hơn Sát Na Phương Hoa, thậm chí như dung nhập một loại đạo và lý trong đó.
Sự thật cũng đúng là như thế.
Như Thị Ngã Trảm chỉ thẳng bản tâm.
Đây không chỉ là một kiếm trên mặt vật lý, cũng là một kiếm đánh vào tinh thần.
Không khách khí mà nói, chỉ dựa vào kiếm chiêu này, Quân Tiêu Dao đã đủ để lưu danh trong sử sách của kiếm tu.
Mà trong mắt Diệp Cô Thần đã bốc cháy lên ngọn lửa sáng quắc.
Đó là một loại hưng phấn.
Hưng phấn khi gặp được kiếm chiêu tuyệt diệu!