Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1860 - Chương 1860 - Gia Nhập Kiếm Trủng

Chương 1860 - Gia nhập Kiếm Trủng
Chương 1860 - Gia nhập Kiếm Trủng

Chương 1860: Gia nhập Kiếm Trủng

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Có thêm quan hệ này với Quân Tiêu Dao, ngày sau nói không chừng Kiếm Trủng có thể mượn cách này để tránh đi một ít sóng to gió lớn.

Mọi chuyện xem như đã được định ra.

Diệp Cô Thần và Quân Tiêu Dao đều trở thành người của Kiếm Trủng.

Mà Diệp Cô Thần lại là truyền nhân của Kiếm Trủng.

Tin tức này vừa được tung ra đã làm đến người bên ngoài đều kinh ngạc.

Bọn họ có thể gia nhập Kiếm Trủng thì mọi người không bất ngờ, dù sao cũng tận mắt nhìn thấy bọn họ rút kiếm trên núi Thiên Kiếm ra.

Nhưng cuối cùng Diệp Cô Thần trở thành truyền nhân của Kiếm Trủng thật sự nằm ngoài dự đoán của rất nhiều người.

“Hả, thế nhưng không phải Quân Tiêu Dao, mà là Diệp Cô Thần trở thành truyền nhân của Kiếm Trủng? Nếu không phải Quân Tiêu Dao nhường thì khả năng duy nhất chính là Diệp Cô Thần và Kiếm Trủng có liên lụy nhân quả gì đấy.”

Cơ Thanh Y lâm vào trầm tư.

Không thể không nói, tâm tư của nàng ta rất sâu, lập tức đoán được gần hết mọi chuyện.

Nàng biết Diệp Cô Thần thật sự rất mạnh, nhưng nếu đánh thật thì tuyệt đối không có khả năng là đối thủ của Quân Tiêu Dao.

Bên kia, Nhan Như Mộng cũng nghĩ như thế. Nàng cũng cảm thấy trong đó chắc chắn có nguyên do nào đó.

Nhưng nếu Quân Tiêu Dao không có ý kiến gì thì tất nhiên Nhan Như Mộng cũng sẽ không đi tìm tòi nghiên cứu.

Tư Đồ Tuyết nghe thấy tin tức này cũng rất cao hứng, vui vẻ thay cho Diệp Cô Thần.

Thân phận truyền nhân của Kiếm Trủng thật sự rất nặng, tương đương với thiếu chủ của Luân Hồi Hải, Đế Vẫn Thần Sơn.

Diệp Cô Thần cũng coi như có bối cảnh và thế lực của mình ở Cửu Thiên.

Nếu hiện tại Diệp Cô Thần lại gặp phải thiếu chủ Huyền Ly của Luân Hồi Hải thì Huyền Ly tuyệt đối không có tư cách tiếp tục dùng thân phận thiếu chủ của mình đi đàn áp Diệp Cô Thần.

Mà trong lúc Tư Đồ Tuyết vui sướng cho Diệp Cô Thần thì trong ngọc giản đưa tin của nàng lại là truyền đến tin tức của Tư Đồ gia.

Tư Đồ Tuyết dùng thần niệm tra xét, sắc mặt lập tức tái nhợt!

Trong Kiếm Trủng, Vô Danh biến mất, núi Thiên Kiếm cũng khôi phục thành hình dạng ban đầu.

Nếu đã xác định truyền thừa thì tất nhiên Kiếm Trủng sẽ tiếp tục phong bế.

Ba nữ tử Cơ Thanh Y, Nhan Như Mộng, Tư Đồ Tuyết bước vào, nhìn thấy Diệp Cô Thần và Quân Tiêu Dao.

“Thanh Y chúc mừng Quân công tử và Diệp công tử.” Cơ Thanh Y hơi mỉm cười và nói.

Quân Tiêu Dao và Diệp Cô Thần đều khẽ gật đầu.

“Quân Tiêu Dao, kế tiếp các ngươi có tính toán gì không?” Nhan Như Mộng dò hỏi.

Quân Tiêu Dao trầm ngâm một lát rồi nói: “Có lẽ tạm thời sẽ nán lại Kiếm Trủng.”

Thứ nhất, sau khi trở thành người của Kiếm Trủng, Quân Tiêu Dao có thể tùy ý ra vào Kiếm Trủng. Hơn nữa Quân Tiêu Dao còn có thể tùy ý lĩnh ngộ các truyền thừa kiếm đạo trong Kiếm Trủng.

Thứ hai, Diệp Cô Thần ở chỗ này nên hắn cũng có thể thường xuyên luận bàn với Diệp Cô Thần để cùng tiến bộ.

Đương nhiên, Quân Tiêu Dao cũng sẽ không nán lại Kiếm Trủng thời gian quá dài. Tiếp theo hắn còn phải trở về Tiên Vực, hoàn thành ước định của mình là tổ chức tiệc đính hôn.

“Phải không.” Nhan Như Mộng gật đầu.

Cơ Thanh Y thì nói: “Một khi đã như vậy, Thanh Y cũng nên rời đi, sau này nếu Cửu Thiên có chuyện quan trọng gì thì Thanh Y sẽ tìm đến Quân công tử.”

“Được.” Quân Tiêu Dao nói.

Cơ Thanh Y có tâm cơ thâm trầm, hiện tại nàng ta làm như vậy chắc chắn có chuyện muốn nhờ vả Quân Tiêu Dao.

Còn Cơ Thanh Y muốn cái gì thì hiện tại nàng cũng không nói.

Nhưng hiện tại Cơ Thanh Y thân là kiêu nữ của Tiên Ma Động Thiên, thật sự rất tiện trong chuyện tìm hiểu tin tức, cả vùng đất Quy Khư cũng là Cơ Thanh Y chủ động nhắc tới.

Quân Tiêu Dao lại nghĩ tới lời nói của Vô Danh, Độc Cô Kiếm Thần có đánh một trận với chủ tế giả ở vùng đất Quy Khư. Rất có khả năng vùng đất Quy Khư là nơi có liên quan đến bí mật chủ tế giả.

Cho nên Quân Tiêu Dao tính vừa ở lại Kiếm Trủng chờ đợi, vừa tìm cơ hội thích hợp để tìm kiếm vùng đất Quy Khư.

Càng đừng nói hắn còn có nhiệm vụ đánh dấu ở vùng đất Quy Khư, Quân Tiêu Dao không có khả năng bỏ lỡ.

Sau một hồi từ biệt, Cơ Thanh Y rời đi.

Quân Tiêu Dao nhìn về phía Nhan Như Mộng và nói: “Ngươi cứ ở lại Kiếm Trủng với ta đi, chờ Tiểu Yêu Hậu lại tìm ngươi thì ngươi lại đi theo cũng không muộn.”

Tuy Nhan Như Mộng không phải người của Kiếm Trủng, nhưng muốn ở lại nơi đây cũng chỉ cần một câu của Quân Tiêu Dao mà thôi.

Hơn nữa Quân Tiêu Dao cũng rất tò mò về Tiểu Yêu Hậu, hắn muốn biết rốt cuộc sau lưng Tiểu Yêu Hậu là thế lực nào.

Nhan Như Mộng gật gật đầu.

Nếu đổi lại là trước kia, chắc chắn nàng sẽ rời đi. Nhưng hiện tại, khúc mắc của nàng đã được cởi bỏ.

Nếu không trốn khỏi người nam nhân định mệnh này thì cứ tùy theo hắn đi.

Mà bên kia, Tư Đồ Tuyết vẫn luôn vẫn duy trì trầm mặc, thỉnh thoảng liếc nhìn Diệp Cô Thần một cái.

Tuy rằng Diệp Cô Thần là thẳng nam sắt thép, nhưng không có nghĩa là hắn quan sát không cẩn thận.

“Làm sao vậy?” Diệp Cô Thần hỏi.

“Không... Không có gì, kế tiếp có lẽ ta phải tạm thời trở về gia tộc một chuyến.” Tư Đồ Tuyết lắp bắp nói.

“Cũng tốt, ngày sau Diệp mỗ nhất định sẽ hồi báo ân cứu mạng của ngươi.” Diệp Cô Thần nghiêm túc nói.

Quân Tiêu Dao đứng bên cạnh liếc xéo một cái.

Cả hắn cũng không nhìn được cách trả lời của thẳng nam sắt thép Diệp Cô Thần này, muội tử người ta nói rõ là không nỡ, hơn nữa có tâm sự. Lúc này đáng lẽ nên tiến lên quan tâm che chở.

Vào lúc muội tử yếu ớt nhất, giao cho nàng một cánh tay dày rộng kiên cố, làm nàng xuất hiện cảm giác an tâm không muốn xa rời.

Đây mới là cách làm chính xác.

Sao hiện tại chỉ dùng một câu là muốn đuổi người ta đi?

Quân Tiêu Dao thật sự muốn đứng ra chỉ điểm Diệp Cô Thần một chút.

Nghe Diệp Cô Thần nói thế, Tư Đồ Tuyết cũng lộ ra ý cười chua xót.

Nàng nâng đầu lên mà nhìn thẳng vào Diệp Cô Thần.

“Tiểu Diệp Tử, chuyện may mắn nhất Tuyết Nhi từng gặp chính là cứu ngươi vào ngày hôm đó. Hy vọng ngươi sẽ luôn nhớ rõ ta, đây xem như báo ân lớn nhất rồi.”

Tư Đồ Tuyết nói xong thì xoay người rời đi, khóe mắt có một giọt lệ trong suốt chảy xuống.

Ánh mắt của Quân Tiêu Dao lộ ra một tia dị sắc.

Sao cảm giác từ biệt này lại giống như sinh ly tử biệt?

Nhìn thấy bóng dáng Tư Đồ Tuyết rời đi, Diệp Cô Thần im lặng mà há ra một chút, cuối cùng cũng chưa nói cái gì.

Hắn là Diệp Cô Thần, là kiếm ma, còn là một tia linh hồn của Độc Cô Kiếm Thần.

Có lẽ mấy chuyện như tình tình ái ái này vốn không nên tồn tại trong sinh mệnh của hắn.

Nhân sinh của hắn chỉ có kiếm, sinh ra chết đi đều đồng hành với kiếm.

Quân Tiêu Dao nhìn đến đây thì cảm thán một câu: “Thật là một cô nương tốt, Diệp huynh lại cự tuyệt như vậy sao?”

Diệp Cô Thần khẽ lắc đầu và nói: “Cả đời ta chỉ vì kiếm, không chứa được cái gì khác cả. Đi theo ta, nàng sẽ không hạnh phúc.”

Bình Luận (0)
Comment