Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 1920 - Chương 1920 - Nỗi Sợ Hãi Của Ba Huynh Đệ Luân Hồi Hải

Chương 1920 - Nỗi sợ hãi của ba huynh đệ Luân Hồi Hải
Chương 1920 - Nỗi sợ hãi của ba huynh đệ Luân Hồi Hải

Chương 1920: Nỗi sợ hãi của ba huynh đệ Luân Hồi Hải

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Bên này, Quân Tiêu Dao kiểm kê thu hoạch, trên mặt mang theo nụ cười ôn hoà.

"Không tệ, quả nhiên là thủ đoạn nhanh nhất."

"Hừ, Thần tử Quân gia mà lại có thể vô sỉ như vậy."

Ở phía sau Trường Sinh Thiên Nữ lạnh lùng nói.

Quân Tiêu Dao cũng không để ý, không cần thiết phải bực bội với một kẻ chắc chắn phải chết.

"Ngươi biết cái gì, ta đây là lấy đức phục người, ngươi không thấy được trên mặt bọn họ đều mang theo cảm kích đến mức thút thít sao?"

Trường Sinh Thiên Nữ cũng phải bó tay rồi.

Không ngờ rằng Quân Tiêu Dao cao cao tại thượng, bình thường luôn bày ra vẻ mặt lãnh đạm.

Mà lại có tế bào hài hước như vậy.

Lúc này, phía trước lại xuất hiện ba bóng người.

Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi sáng nói: "Không ngờ rằng có thể gặp được người quen cũ."

Không sai.

Ba bóng người kia, chính là ba vị Thiếu chủ của Luân Hồi Hải.

Huyền Di, Huyền Cách, Huyền Mạc.

Mặc dù đám người tiến vào vùng đất Quy Khư, đều là ngẫu nhiên đến.

Nhưng ba huynh đệ bọn họ, tâm ý tương thông, vì thế đã rất nhanh chóng tụ hợp cùng nhau.

"Đại ca, chờ đến khi có thể tìm thấy Tiên mạch đặc biệt ở Tiên Khanh siêu cấp kia, vậy thì có thể đề luyện ra tiên đạo vật chất đủ để ba huynh đệ chúng ta tu luyện rồi."

"Đúng vậy, mặc dù bây giờ chúng ta sưu tập được không ít Tiên mạch, nhưng vẫn còn kém hơn so với Tiên mạch đặc biệt."

Huyền Cách và Huyền Mạc nói.

"Đó là điều đương nhiên." Huyền Di khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, một giọng nói chợt vang lên.

"Chư vị, lâu rồi không gặp, ta vô cùng nhớ các vị."

Nghe thấy giọng nói này, ba huynh đệ xù lông theo bản năng, cảm thấy một trận rùng mình, hàn khí tuôn thẳng ra cổ họng.

"Ngươi đừng tới đây!"

"Chạy mau!"

Không chần chờ chút nào, ba huynh đệ bộ pháp vô cùng đều nhịp.

Ai có thể nghĩ tới.

Ba vị đại thiếu chủ Luân Hồi Hải danh chấn Cửu Thiên này.

Sau khi nghe thấy giọng Quân Tiêu Dao thì lại lập tức vắt chân lên cổ phi nước đại, không hề quay đầu lại.

Khiến Quân Tiêu Dao cũng phải bó tay.

Hắn quay đầu nhìn Trường Sinh Thiên Nữ một chút, nghi ngờ nói: "Bản công tử là ma quỷ sao, đáng sợ như thế sao?"

Trường Sinh Thiên Nữ nghe vậy, trên gương mặt tràn đầy uế vật cùng vết máu, khóc không ra nước mắt.

Ngươi có phải ác ma hay không, trong lòng ngươi còn không rõ sao?

Trường Sinh Thiên Nữ muốn mở miệng mắng to, nàng ta chưa từng gặp qua người nào quỷ dị giống như Quân Tiêu Dao.

..

Đương nhiên, cho dù ba huynh đệ Luân Hồi Hải chạy thế nào, cũng không thoát khỏi lòng bàn tay Quân Tiêu Dao.

Chỉ qua thời gian mấy nhịp thở.

Quân Tiêu Dao xuất hiện trước mặt ba huynh đệ bọn họ.

Khi nhìn thấy Trường Sinh Thiên Nữ bị Quân Tiêu Dao dắt chật vật như chó ở phía sau.

Sắc mặt ba huynh đệ đại biến, trắng bệch và run rẩy.

Đây chính là Trường Sinh Thiên Nữ a!

Đệ nhất mỹ nhân của Cửu Thiên, tồn tại xếp thứ tư trong Long Phượng bảng.

Hiện giờ thành dáng vẻ gì rồi?

Một bà điên dơ bẩn không ai chịu nổi!

Lần này, ba huynh đệ càng run lẩy bẩy hơn.

Rốt cục Quân Tiêu Dao đã dùng thủ đoạn ma quỷ gì, tra tấn Trường Sinh Thiên Nữ thành cái dạng này?

"Quân... Quân Tiêu Dao, ngươi muốn làm cái gì?" Huyền Mạc nói năng không lưu loát.

Dù sao hắn ta không chỉ một lần trải qua sự đánh đập của Quân Tiêu Dao.

Người này nhìn vẻ ngoài như là trích tiên nhưng thực ra thủ đoạn còn hung ác hơn cả những người khác.

"Đúng vậy, Quân Tiêu Dao, nếu ngươi thực sự dám làm gì chúng ta, Luân Hồi Hải sẽ không bỏ qua cho ngươi." Huyền Cách cũng miệng cọp gan thỏ, run giọng nói.

Nếu như Quân Tiêu Dao thật sự giết bọn họ trong vùng đất Quy Khư vậy thì bọn họ có oan cũng không thể tố với ai.

"Quân Tiêu Dao, nếu ngươi thực sự dám động thủ, chúng ta liền cá chết lưới rách!"

Huyền Di thân là Đại thiếu chủ, cũng có chút can đảm.

Chỉ là giờ phút này, trong lồng ngực gã cũng đang đánh trống thình thịch.

Dù sao nếu có thể sống, thì không ai đi tìm cái chết cả.

"Các ngươi đang nói gì vậy, bản công tử ghét nhất chém chém giết giết."

Quân Tiêu Dao khẽ mỉm cười, thậm chí còn có cảm giác gần gũi và thân thiết.

Trên trán ba huynh đệ chậm rãi hiện ra một dấu hỏi.

Quân Tiêu Dao chán ghét chém chém giết giết sao?

Mẹ kiếp, thiên kiêu trên Cửu Thiên Long Phượng bảng, bị ngươi đánh mấy lần rồi!

Thú quật Tứ Tiểu Vương, ba kẻ bị ngươi trấn áp!

Ba huynh đệ chúng ta, bị ngươi một quyền ngược thảm!

Như vậy mà còn gọi là chán ghét chém chém giết giết?

"Quân Tiêu Dao, rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?" Sắc mặt Huyền Di âm tình bất định.

Quân Tiêu Dao cũng lười nói thêm điều gì, nói thẳng: "Ba huynh đệ các ngươi nhiều người như vậy, chắc hẳn hiện giờ cũng sưu tập được không ít Tiên mạch."

"Thứ đồ tốt này, rất dễ khiến người khác nhớ thương, giao cho Quân mỗ, ta giữ thay các ngươi, ta sẽ chịu rủi ro thay các ngươi."

Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói.

Ba huynh đệ Huyền Di, huyết áp thẳng tắp lên cao.

Khá lắm, thì ra là muốn làm thổ phỉ.

Hết lần này tới lần khác còn nói đường hoàng như thế.

"Quân Tiêu Dao, ngươi quá đáng rồi đấy!"

Sắc mặt Huyền Di đỏ bừng.

Bọn họ tiến vào vùng đất Quy Khư, chính là vì tìm trân quý tiên đạo vật chất.

Đây chính là bảo vật tốt nhất để tăng tu luyện.

Nếu như bọn họ không có tiên đạo vật chất, thì sẽ thụt lùi so với người khác.

Nhìn thấy phản ứng của ba huynh đệ.

Quân Tiêu Dao không nói gì, xuất ra Đại La Kiếm Thai, vừa nhặt móng tay, vừa nói: "Không phải các ngươi coi lòng tốt của Quân mỗ thành lòng lang dạ thú rồi chứ?"

Ba người Huyền Di, lập tức á khẩu không trả lời được.

Còn có thể thế nào chứ?

Đánh thì không đánh lại được, thì phải iếp nhận hiện thực chứ sao.

Ba người bất đắc dĩ, chỉ có thể giao ra tất cả Tiên mạch.

Bọn hắn cũng không dám giấu đi, nếu như bị Quân Tiêu Dao phát hiện.

Vậy có thể nguy hiểm đến cả tính mạng.

Nhìn thấy từng sợi Tiên mạch kia, hai mắt Quân Tiêu Dao tỏa sáng.

Trong đó lại còn có Tiên mạch hạng nhất.

Có thể nói, những Tiên mạch này, đã có thể đề luyện ra rất nhiều tiên đạo vật chất.

Bình Luận (0)
Comment