Chương 2111: Vân Khê giá lâm Huyền Tông
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trung Vực Linh Vân Tinh chính là một mảnh lục địa mênh mông, phạm vị vô cùng rộng lớn.
Đây khu vực hưng thịnh nhất của toàn bộ Linh Vân Tinh.
Nhưng bây giờ lại có một cái kẽ hở khổng lồ màu tím đen bắt ngang qua hư không, xuất hiện ở trên bầu trời Trung Vực.
Đó chính là kẽ nứt hư không.
Kẽ nứt hư không xuất hiện khiến cho lòng người khắp Linh Vân Tinh đều bàng hoàng.
Nhưng cũng may đã có cường giả đến từ thế giới cao hơn tới giúp, cũng đã tạm thời ổn định lại lòng người.
Huyền Tông chính là thế lực siêu cấp ở Trung Vực.
Cho dù có phóng mắt nhìn ra cả Linh Vân Tinh thì cũng là thế lực số một số hai.
Hơn nữa tông chủ tạm thời của Huyền Tông còn là một trong số những cường giả xếp hạng đứng đầu Linh Vân Tinh.
Theo lý thuyết, cường giả bực này lẽ ra nên có địa vị bất phàm.
Nhưng bây giờ, vị tông chủ Huyền Tông này lại đang ôm tâm trạng thấp thỏm.
Tiếp theo đây, ông ấy sẽ phải nghênh đón một nhân vật trên đỉnh.
Chính là công chúa đương thời của Huyền Thiên Thần Triều, con gái của Huyền Thiên Đế Nữ, Vân Khê.
Huyền Tông có một chút sâu xa với Huyền Thiên Thần Triều.
Người sáng lập Huyền Tông chính là cường giả đến từ Huyền Thiên Thần Triều.
Bản thân Huyền Thiên Thần Triều là một con quái vật khổng lồ của Đông Huyền Tinh Vực.
Ở dưới từng cái vị diện cổ tinh phụ thuộc đều có quân cờ làm tai mắt.
Huyền Tông chính là một quân cờ của Huyền Thiên Thần Triều ở Linh Vân Tinh.
Mà điều khiến cho Huyền Thiên tông chủ cảm thấy áp lực không phải là Vân Khê. Mà là ca ca của vị yêu nghiệt tuyệt thế Thánh Thể Đạo Thai kia!
Một vị Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, sức uy hiếp thậm chí còn lớn hơn cả toàn bộ Huyền Thiên Thần Triều!
Huyền Thiên tông chủ sợ mình tiếp đãi không chu toàn thì sẽ khiến cho Vân Khê không vui.
Như vậy thì cả Huyền Tông đều xong rồi.
Rất nhanh, trong hư không có tinh thuyền xa hoa rực rỡ hạ xuống.
“Huyền Tông chúng ta cung nghênh công chúa điện hạ!”
Tất cả thế hệ sau của Huyền Tông bao gồm cả Huyền Tông tông chủ ở trong đó, khoảng chừng mấy chục ngàn người, giờ phút này đều đồng loạt chắp tay cung kính nghênh đón.
Trên tinh thuyền, Vân Khê mặc một bộ y phục màu xanh, biến ảo thần kỳ như mưa, ngũ quan xinh đẹp thanh tú, không hề có chút tỳ vết.
Thế hệ sau Huyền Tông đang có mặt ở đây đều nhìn đến ngẩn ngơ, giống như linh hồn lìa khỏi xác vậy.
Trên đời sao lại có sắc đẹp tuyệt trần như thế!
Chẳng những thế, những đệ tử Huyền Tông này còn trông giống hệt như người gỗ vậy.
Vẻ đẹp của Vân Khê thực sự là trời đất hiếm có.
Cho dù có phóng mắt nhìn ra khắp thế giới Nam Đẩu thì cũng là hạng nhất hạng nhì.
Chớ nói chi là những con kiến hôi chưa từng thấy qua việc đời ở trên Linh Vân Tinh này.
Vân Khê đã sớm quen với những ánh mắt kiểu này, cho nên cũng không có cảm giác gì.
Bây giờ suy nghĩ duy nhất trong lòng nàng chính là nhanh chóng hoàn tất lịch luyện, sau đó trở về tìm ca ca nhà mình.
Nếu như có thể lần nữa được Quân Tiêu Dao xoa đầu khen ngợi thì đó chính là vui vẻ và hạnh phúc lớn nhất của Vân Khê.
“Công chúa điện hạ, Huyền Tông đơn sơ của chúng ta làm chỗ cho công chúa ngủ lại, còn mong công chúa điện hạ bỏ qua chớ có để ý.”
Tông chủ Huyền Tông, thân là cường giả hiếm có của Linh Vân Tinh, vậy mà giờ phút này lại hạ tư thái xuống cực thấp, dường như còn hèn mọn hơn cả người hầu.
Vân Khê nhàn nhạt gật nhẹ đầu.
Mặc dù nàng không phải loại hình tiểu công chúa ngang ngược kia, nhưng sinh ra ở Huyền Thiên Thần Triều, còn có một vị ca ca độc nhất vô nhị trên đời, loại cao quý tự nhiên toát ra đó xác thực hoàn toàn khiến cho người ta có cảm giác kính sợ tự nhiên.
Tông chủ Huyền Tông thấy tính cách của vị công chúa này cũng coi như rất tốt, tính tình ôn hòa thì mới âm thầm thở phào một hơi.
Sau đó Huyền Tông cũng chiêu đãi một phen.
Mấy ngày sau, đệ tử của các thế lực bất hủ đã đáp xuống đều bắt đầu tiến về kẽ nứt hư không lịch luyện.
Vân Khê và các thiên kiêu hạng mạnh của Huyền Thiên Thần Triều cũng lên đường.
Một ít đệ tử Huyền Tông giống như là người hầu đi theo ở phía sau.
Ở một bên khác, Tô Vũ từ vùng đất hoang sơ đuổi tới Trung Vực, cũng đi tới kẽ nứt hư không.
Hắn cho rằng mình chính là người theo mệnh trời, lại có vận may của rồng dày đặc như thế, có lẽ sẽ không xảy ra vấn đề gì mới đúng.
Cho dù có rơi vào nguy hiểm thì cuối cùng cũng có thể biến nguy thành an.
Vả lại suy đoán của Tô Vũ thật sự rất chính xác.
Hắn vừa mới tiến vào trong phạm vi của kẽ nứt hư không thì đã gặp phải Tang Yêu, mặc dù trải qua một phen hung hiểm nhưng cuối cùng vẫn thành công đánh chết.
Hơn nữa Tô Vũ còn mừng rỡ phát hiện.
Những con Tang Yêu này có thể bị ngọc bội luyện hóa, ngược lại hóa thành năng lượng tinh thuần, được hắn hấp thụ.
Sau khi Tô Vũ biết được điểm này lại càng hết sức mừng rỡ.
Cái kẽ nứt hư không này với hắn mà nói chính là bảo địa tu luyện.
Ngoài ra Tô Vũ cũng muốn biết một chút về những thiêu kiêu từ thế giới cao hơn đến đây, đến cùng mạnh cỡ nào.
Với vận may của hắn, nói không chừng còn có thể sinh ra một chút liên hệ gì đó với một trong những người kia.
Ví dụ như loại chuyện tiểu tử nghèo gặp được Cửu Thiên Thần Nữ ở trong miệng tiên sinh kể chuyện xưa đó.
Tô Vũ tiếp tục ôm suy nghĩ này, bắt đầu từ từ đi sâu vào kẽ nứt hư không.
Mà càng đi sâu vào, Tô Vũ lại càng nhíu chặt mày.
Mức độ nguy hiểm của kẽ nứt hư không hình như có chút nằm ngoài dự đoán của hắn.
Cho dù hắn biết thân phận của mình đặc thù, hơn nữa còn có vận may lớn.
Nhưng Tô Vũ cũng không dám chắc nếu như hắn tiếp tục đi sâu xuống dưới thì liệu có xảy ra vấn đề gì hay không.
Trong lúc Tô Vũ còn đang âm thầm do dự, chuẩn bị tạm thời lùi khoảng cách xuống điều chỉnh một phen thì đột nhiên…
Gào!
Kèm theo đó là một tiếng gào động trời.
Một con Đại Bàng Tang Yêu khí thế hào hùng, che khuất cả bầu trời từ trên không trung hung hăng bổ nhào xuống!
Cánh của con Đại Bàng Tang Yêu kia hệt như đám mây che trời, che khuất cả ánh mặt trời.
Hai cánh vỗ động là có thể xé rách hư không.