Chương 2113: Sự chèn ép của Hạng Liệt
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Cho dù trong khoảng thời gian này hắn đã đạt được không ít cơ duyên, thực lực có tiến bộ lớn. Nhưng dù sao thì điểm xuất phát cũng quá thấp, hơn nữa viên cổ tinh nho nhỏ Linh Vân Tinh này còn giới hạn thiên phú của hắn.
Thế nên bây giờ Tô Vũ tạm thời còn chưa phải là đối thủ của đệ tử những thế lực bất hủ đó.
Mà người ra tay đương nhiên là Hạng Liệt rồi.
Vóc người Hạng Liệt cao lớn, dáng vẻ oai hùng, trên người mặc áo giáp lưu chuyển phù văn sáng chói, Chiến Thiên Chân Huyết chảy xuôi khắp người.
Ánh mắt của y từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nhìn Tô Vũ, y hệt như nhìn con chuột thúi ở trong khe cống ngầm.
Vân Khê này chính là nữ thần mà chỉ có y mới có thể chiêm ngưỡng. Sao có thể để cho một tên dân đen của vị diện hạ đẳng này chạm vào thân thể mềm mại ngàn vàng của nàng được chứ?
“Ngươi…”
Một tay Tô Vũ bụm lấy ngực, tay còn lại lau sạch máu tươi nơi khóe miệng. Ánh mắt cũng lạnh lùng nhìn Hạng Liệt.
Từ nhỏ hắn đã trôi dạt khắp nơi, nhận hết khuất nhục, chán ghét nhất chính là loại ánh mắt từ trên cao nhìn xuống này.
Loại ánh mắt giống như đang nhìn con chuột con rệp này khiến cho mạch máu của hắn giống như sắp sửa nổ tung, có điều hắn nhận ra có thể bối cảnh của đám người Vân Khê rất bất phàm.
Tô Vũ hít vào một hơi thật sâu, cuối cùng gắng gượng nhịn cảm giác xúc động xuống:
“Tiểu tử, nhìn ánh mắt này của ngươi, có phải có bất mãn gì với ta hay không?”
Mắt Hạng Liệt hơi híp lại, lộ ra vẻ lãnh khốc.
Tô Vũ ngầm cắn răng không lên tiếng.
“Hừ, chớ nên không phục, nếu như ngươi thực sự có can đảm mạo phạm công chúa điện hạ thì đừng nói là con kiến nhỏ nhoi như ngươi. Cho dù là cả Linh Vân Tinh cũng phải hủy diệt, hóa thành bụi bặm.”
Hạng Liệt cười lạnh, lộ rõ vẻ coi thường.
Vân Khê ở bên cạnh nhíu mày, hờ hững lên tiếng: “Hạng Liệt, đủ rồi.”
Tuy sự dây dưa của Tô Vũ khiến cho Vân Khê hơi không vui, nhưng nàng cũng không thể vì một chút chuyện nhỏ này mà muốn lấy mạng người ta.
Vân Khê nhìn khóe miệng đang chảy máu của Tô Vũ, suy nghĩ một chút. Nàng không không muốn nợ thiếu niên này cái gì.
Ngón tay nàng búng nhẹ một cái, một viên Thánh đan rơi về hướng Tô Vũ.
Tô Ngơ ngác bắt được.
“Viên Thánh đan này, có lẽ cả Linh Vân Tinh cũng không tìm được viên thứ hai, coi như là bù đắp cho việc ngươi bị thương đi.” Vân Khê thản nhiên nói.
Tô Vũ ngớ ra.
Đây là thiếu nữ thiên sứ lương thiện làm sao!
“Công chúa điện hạ, sao phải...” Hạng Liệt muốn nói lại thôi.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Vân Khê không muốn tiếp tục kéo dài nữa.
Nàng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc lịch luyện, sau đó trở về tìm ca ca của nàng.
Bước sen của Vân Khê di chuyển nhẹ nhàng, tựa như Lăng Ba tiên tử rời đi.
Hạng Liệt nhìn Tô Vũ một chút rồi hừ lạnh một tiếng, nói: “Công chúa điện hạ lương thiện, coi như con rệp nhà ngươi gặp may đấy!”
Hạng Liệt nói xong cũng lẽo đẽo đi theo phía sau.
Tô Vũ phảng phất như không nghe được lời Hạng Liệt nói.
Bởi vì lúc này, trong đầu hắn chỉ toàn là hình ảnh Vân Khê tặng đan.
Thiếu nữ này không chỉ có xuất thân không tầm thường mà còn có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, thiên tư yêu nghiệt.
Hơn nữa ngay cả lòng dạ cũng lương thiện như thế, quả thật chính là tiểu thiên sứ giáng xuống trần gian.
Ai là nam nhân đều phải động lòng!
“Thiếu nữ này thật sự không đơn giản, nhưng có lẽ ta có thể nắm bắt được.”
“Với lại, vận may của ta vẫn còn tồn tại như cũ.”
Tô Vũ ngắm nhìn viên Thánh đan hiếm có ở trên tay mình một chút. Cả Linh Vân Tinh cũng không tìm ra được một viên.
Đây còn không phải đại biểu cho vận khí rồng sâu dày của hắn sao?
Không chỉ gặp được một vị thiếu nữ bất phàm mà còn đạt được một viên Thánh đan.
“Về phần tên gia hỏa mắt chó coi thường người khác kia, sau này ta sẽ tự mình khiến hắn hiểu ra, đừng nên khinh thường thiếu niên nghèo!”
Trong mắt Tô Vũ hơi lộ ra vẻ kiên định.
Trước đó hắn vẫn còn hơi do dự, cảm thấy chỗ sâu của kẽ nứt hư không có phải là quá mức nguy hiểm hay không?
Nhưng bây giờ trong mắt của hắn chỉ có vẻ kiên định mà thôi.
Càng bị kỳ thị chèn ép thì lại càng có thể bộc phát ra tiềm năng mạnh nhất, đi đến bước đường cùng lội ngược dòng.
Đây là đặc điểm nổi bật của đứa con khí vận.
Tô Vũ nuốt Thánh đan vào, cắn răng tiếp tục đi sâu vào kẽ nứt hư không.
Đảo mắt, thời gian một tháng đã trôi qua.
Lần lịch luyện này cuối cùng cũng kết thúc hạ màn.
Bởi vì trong kẽ nứt hư không bắt đầu có sinh linh Bạt tộc xuất hiện.
Tộc đàn độc ác tai họa này không phải thứ mà những thiên kiêu thế hệ trẻ tuổi có thể đối phó được.
Thế nên những cường giả thế hệ trước đó cũng phải ra tay. Huyền Tôn, Thần Tôn, thậm chí là cường giả cấp bậc Đạo Tôn đều phải ra tay.
Còn Tô Vũ ở trong khoảng thời gian này lại trải qua đủ loại cơ duyên xảo hợp, trời xui đất khiến rốt cuộc xâm nhập vào chỗ sâu bên trong kẽ nứt hư không.
Đây chính là nơi mà ngay cả đám người Vân Khê cũng không thể đi sâu vào.
Đây cũng là nơi những cường giả trong các thế lực lớn ở thế giới Nam Đẩu đang chiến đấu với cường giả Bạt tộc.
Bùm!
Trong hư không nổ ra tiếng sụt lở kinh khủng.
Sóng va chạm như bão táp càn quét trời đất.
Vết nứt không gian thô to trải rộng giữa trời đất.
Cảnh tượng này quả thật giống như là thế giới sụp đổ vậy.
Ngay cả Tô Vũ, trong mắt cũng lộ rõ vẻ khiếp sợ.
Đúng vào lúc này, tại va chạm trong trung tâm gió lốc đó có hai bóng người phảng phất như đồng vu quy tận, như ngôi sao chết rơi xuống.
Mắt Tô Vũ sáng lên.
Hắn lách mình đi tới, chợt phát hiện có hai bóng dáng đang thoi thóp.
Chính là một vị Huyền Tôn của thế lực bất hủ và một vì cường giả Bạt tộc.
“Chẳng lẽ đây chính là cơ duyên trời ban?”
Tô Vũ cũng không ngờ vận may của mình lại tốt đến vậy.
Khí tức của hai bóng dáng đó thật sự khiến cho cả linh hồn hắn đều đang run rẩy.
Nhưng đừng quên hắn có ngọc bội có thể luyện hóa các loại lực luyện biến thành cho mình sử dụng.
Tô Vũ không hề do dự lấy ngọc bội ra dứt khoát luyện hóa tôn sinh linh Bạt tộc kia.
Ở thời kỳ toàn thịnh, chỉ riêng khí tức của hai bóng dáng này thôi đã có thể đánh chết Tô Vũ rồi.
Nhưng trước mắt bọn họ đều đã dầu hết đèn tắt, đành phải trơ mắt ra nhìn bản thân mình bị luyện hóa.