Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2162 - Chương 2162 - Đạm Đài Thanh Tuyền

Chương 2162 - Đạm Đài Thanh Tuyền
Chương 2162 - Đạm Đài Thanh Tuyền

Chương 2162: Đạm Đài Thanh Tuyền

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Sở Tiêu, chúc mừng ngươi.”

Đạm Đại Thanh Tuyền nhoẻn cười xinh đẹp, mị hoặc vô cùng.

Sở Tiêu nhìn mà ngây người.

Thậm chí hắn ta chỉ muốn vượt rào, ôm chặt nữ tử tuyệt mỹ nào vào lòng.

Nhưng hắn ta nhịn được.

Hắn ta biết Đạm Đài Thanh Tuyền là một người rất giữ gìn.

Hiện giờ hắn ta còn chưa thổ lộ tấm lòng muốn trở thành đạo lữ với Đạm Đài Thanh Tuyền.

Cho nên, Sở Tiêu chỉ cười nói: “Nếu không có Thanh Tuyền ngươi, Sở Tiêu ta không thể đi được tới bây giờ.”

“Tất cả đều vì Sở Tiêu ngươi cố gắng.”

Đạm Đài Thanh Tuyền mỉm cười nói.

Nàng thích nhất ở Sở Tiêu là kiên cường nghị lực và dũng khí.

Nhìn giai nhân trước mặt tràn đầy nụ cười.

Cuối cùng, Sở Tiêu không thể nén nổi ngọn lửa nóng trong lòng kia.

Hắn nhịn không được mà nói.

“Thanh Tuyền, hiện giờ đã bình định được dị tộc, hết thảy đều kết thúc.”

“Mà ta, cuối cùng cũng trở thành chủ nhân của Thanh Dương thế giới.”

“Cho nên…”

Sở Tiêu hít sâu một hơi, nhìn Đạm Đài Thanh Tuyền, chân thành hỏi.

“Thanh Tuyền, nàng đồng ý gả cho ta chứ?”

Một câu này, khiến cho cả thiên địa xung quanh yên tĩnh.

Rồi tiếng hoan hô nổ bùng.

Cả đám tu sĩ của Thanh Dương thế giới xung quanh đều đang cười ồn ào.

“Gả cho hắn ta. Gả cho hắn ta. Gả cho hắn ta…”

Tiếng hoan hô xung quanh khiến cho khuôn mặt đẹp như ngọc tạc của Đạm Đài Thanh Tuyền hơi hồng lên.

Càng như đánh phấn, động lòng người.

Nhưng nàng lại cắn môi.

Khiến cho trái tim Sở Tiêu rơi bộp một cái.

Không nên mà.

Chẳng lẽ mình và Đạm Đài Thanh Tuyền không phải ý hợp tâm đầu sao?

Vì sao nàng còn chần chờ?

Đúng lúc này, bỗng nhiên, có một tiếng hừ lạnh vang lên giữa thiên địa.

Chợt một cỗ sức mạnh kinh khủng ập xuống, dường như cả thế giới đều chấn động.

“Cái này…. Có chuyện gì vậy?”

“Chẳng lẽ sinh linh Bạt tộc còn chưa bị tiêu diệt hết sao?”

Biến cố như vậy khiến cho chúng tu sĩ Thanh Dương thế giới đều biến sắc.

Giữa không trung xuất hiện một vị lão giả mặc hoa phục màu tím nhạt.

Khí tức của lão giả kia khiến cho tất cả tu sĩ của Thanh Dương thế giới đều biến sắc.

Hỗn Độn Đạo Tôn!

Trước đó, khi Bạt tộc xâm lấn, một vị Bạt tộc cấp Hỗn Độn Đạo Tôn đã có thể uy hiếp toàn bộ Thanh Dương thế giới.

Mà bây giờ, lại có thêm một vị Hỗn Độn Đạo Tôn nữa bất ngờ xuất hiện.

Tất cả mọi người đều không ngờ nổi.

“Hừ, cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga. Tiểu thư tộc ta, há ngươi có thể trèo cao được?”

Lão giả lạnh lùng khinh thường nhìn Sở Tiêu.

Sở Tiên chấn động, không thể tin nổi mà nhìn cảnh tượng trước mắt.

Hắn ta lại nhìn sang Đạm Đài Thanh Tuyền.

“Thanh Tuyền, cái này… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc này suy nghĩ của Sở Tiêu loạn hết cả lên rồi.

Mặc dù hắn biết lai lịch của Đạm Đài Thanh Tuyền có hơi thần bí.

Nhưng thế này thì hơi quá rồi.

Một vị Hỗn Độn Đạo Tôn nấp trong bóng tối làm người hộ đạo.

Khoản chi này tuyệt đối kinh người.

“Tiểu thư, người đã ở Thanh Dương thế giới đủ lâu rồi, bồi kẻ này chơi cũng chán rồi đi, nên về tộc thôi.”

Lão giả kia nói với Đạm Đài Thanh Tuyền.

“Chơi…”

Toàn thân Sở Tiêu run lên.

Trận đại chiến thảm liệt vô cùng của cả Thanh Dương thế giới, trong mắt lão giả này, chỉ là một trò chơi thôi sao?

Hắn ta nhìn Đạm Đài Thanh Tuyền, không thể tin nổi.

Chẳng lẽ Đạm Đài Thanh Tuyền chỉ đang chơi đùa với mình thôi sao?

“Đủ rồi, Lăng lão, đừng nói nữa.”

Thấy ánh mắt của Sở Tiêu, Đạm Đài Thanh Tuyền cắn môi quát lên.

Nàng áy náy nhìn Sở Tiêu.

“Thật có lỗi, Sở Tiêu, có một số việc, Thanh Tuyền không nói rõ với ngươi.”

“Thực ra, ta không phải tu sĩ của Thanh Dương thế giới, mà là đến từ Đạm Đài Đế tộc.”

Bốn chữ Đạm Đài Đế tộc vừa dứt.

Toàn bộ Thanh Dương Thế giới hoàn toàn tĩnh mịch.

Mặc dù tuyệt đại bộ phận tu sĩ vừa nghe bốn chữ Đạm Đài Đế tộcđều mờ mịt ngơ ngác.

Nhưng một số cường giả đỉnh cao của Thanh Dương Thế giới nghe được danh hiệu này đều biến sắc.

“Đạm Đài Đế tộc, hẳn là…. Đạm Đài Đế tộc kia?”

“Xem ra chính là Đạm Đài Đế tộc một trong tám bộ tộc từ thời viễn cổ trong truyền thuyết kia.”

“Không ngờ Thanh Tuyền tiểu thư lại xuất thân từ Đế tộc bực này.”

“Khó trách, vị trí hộ đạo lại có hẳn tu vi Hỗn Độn Đạo Tôn…”

Nghe được một chút tin tức từ xung quanh, sắc mặt Sở Tiêu cũng hơi cứng lại.

Một trong bát đại Đế tộc, Đạm Đài Đế tộc!

Mặc dù hiện giờ Sở Tiêu cũng không rõ lắm rốt cuộc Đạm Đài Đế tộc có quyền thế ngập trời cỡ nào.

Nhưng hắn ta cũng hiểu, có thể được gọi là Đế tộc, hiển nhiên là một thế lực gia tộc kinh khủng vô biên một phương.

Lúc này, xem như hắn ta đã hiểu.

Vì sao cho tới bây giờ Đạm Đài Thanh Tuyền vẫn chưa từng tiếp xúc thân mật với hắn ta.

Vì nếu quả thật Sở Tiêu dám có cử chỉ thân mật với Đạm Đài Thanh Tuyền.

E rằng ngay một khắc sau hắn ta sẽ bị vị Hỗn Độn Đạo Tôn này vỗ chết chỉ với một chưởng!

Nghĩ tới đây, hắn ta lại nhìn Đạm Đài Thanh Tuyền, ánh mắt lại đầy ôn nhu.

Đạm Đài Thanh Tuyền vẫn luôn nghĩ cho hắn ta.

“Sở Tiêu, ngươi… sẽ không trách ta giấu ngươi chuyện này chứ?”

Đạm Đài Thanh Tuyền hơi yếu ớt hỏi.

Nàng thật sự không muốn bỏ lỡ vị bằng hữu tốt nhất này.

“Thanh Tuyền, thì ra, ngươi cũng vì ta.” Sở Tiêu mỉm cười.

Thì ra Đạm Đài Thanh Tuyền luôn giữ khoảng cách với hắn không phải vì nàng không thích hắn.

Mà là vì bảo hộ hắn.

Nghĩ tới đây, Sở Tiêu cảm thấy thật sung sướng.

Về phần trò chơi gì đó mà lão giả kia nói.

Sở Tiêu ấn chặt suy nghĩ này trong lòng.

Hắn tin tưởng, nhất định Đạm Đài Thanh Tuyền sẽ không coi những tháng ngày kinh lịch cùng hắn như một trò chơi.

Đạm Đài Thanh Tuyền không phải loại trà xanh đùa bỡn người ta như thế.

Nghe được Sở Tiêu nói vậy, Đạm Đài Thanh Tuyền cũng thầm thở dài một hơi.

Ít nhất, coi như Sở Tiêu cũng hiểu được nàng.

Sở Tiêu đứng đối diện với lão giả kia, ngực lưng thẳng tắp, không kiêu ngạo không tự ti mà nói.

“Ta không biết Đạm Đài Đế tộc khủng bố cỡ nào.”

“Nhưng, ta hiện tại, là chủ nhân của Thanh Dương Thế giới, là cường giả Chí Tôn.”

“Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, ai có thể biết trước tương lai của ta sẽ có được thành tựu bực nào.”

“Ta đã nói, ta sẽ cưới Đạm Đài Thanh Tuyền!”

Tiếng Sở Tiêu sang sảng vang vọng đất trời.

“Chỉ bằng ngươi?”

Lão giả tên Lăng lão kia chỉ cười lạnh khinh thường.

Bình Luận (0)
Comment