Chương 2189: Ra oai phủ đầu
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nói thật, một tu sĩ mười tám tuổi nói như vậy, quả thực là sự vũ nhục đối với vương giả phong ấn như hắn ta.
Nhưng Vân Huyền Hư hoàn toàn không để ý, hắn đều chỉ là vì suy nghĩ cho Vân thị đế tộc mà thôi.
"Yên tâm, ngươi là con trai của Thiên Nhai tộc thúc, ta sẽ không ra tay nặng đâu."
Vân Huyền Hư dứt lời, trực tiếp xuất thủ.
Một sức mạnh rộng lớn, trào lên trong cơ thể.
Chính là sức mạnh của tạo hóa Thánh thể.
Mà đối mặt với thế tấn công của Vân Huyền Hư.
Quân Tiêu Dao cũng rất đơn giản, vỗ tới một chưởng.
Thần mang vạn trượng, pháp tắc trải rộng, khí tức kim sắc trùng trùng điệp điệp bốc lên, từng đường vân lớn quét sạch khắp nơi.
Ầm!
Một chưởng vỗ xuống.
Vân Huyền Hư, trực tiếp bị đập vào trên quảng trường, máu tươi trong miệng tràn ra.
Giờ phút này tất cả mọi người, đều ngây ra như phỗng.
Vân Ngọc Sanh, Vân Thanh Lâm, và các tộc nhân còn lại.
Đương nhiên, người đờ đẫn nhất chính là bản thân Vân Huyền Hư.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy?
"Huyền Hư đại ca, ta đã nói, huynh hãy dùng toàn lực ra tay đi."
Quân Tiêu Dao vẫn đứng ở hư không như trước, giống như là trích Tiên nhân bất thế vậy.
"Ngươi che giấu tuổi tác, cố ý yếu thế?"
Vân Huyền Hư vô ý thức nói.
Bởi vì trong suy nghĩ của hắn ta, một người trẻ tuổi mới tu luyện mười tám năm, không thể nào có được sức mạnh kinh khủng đến như vậy.
Sau một khắc, Vân Huyền Hư thật sự toàn lực xuất thủ.
Thúc giục sức mạnh của thế giới vi trần trong cơ thể.
Lập tức, xuất hiện một cỗ sức mạnh bản nguyên thế giới mênh mông, khiến ánh mắt Vân Thanh Lâm, Vân Ngọc Sanh và các thiên kiêu khác phải run lên.
"Huyền Hư đại ca, phải vận dụng bản lĩnh thật sự."
Vân Thanh Lâm nói.
Ầm!
Vân Huyền Hư dùng sức mạnh bản nguyên tạo hoá của thế giới vi trần đánh về phía Quân Tiêu Dao.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao nhàn nhạt.
Nói thật, đây cũng là lần đầu tiên hắn gặp được thiên kiêu ở chí tôn thất cảnh mà có thể tu luyện ra vũ trụ bên trong.
Mặc dù cũng chỉ là một vi trần thế giới.
Nhưng...
Vũ trụ bên trong của Quân Tiêu Dao, lại có sức mạnh của hai tiểu thiên thế giới.
Chênh lệch giữa hai thứ này, cũng không cần nói thêm điều gì.
Quân Tiêu Dao vẫn dùng một chiêu như trước.
Nhưng trong đó, dẫn động một tia sức mạnh bản nguyên vũ trụ của vũ trụ bên trong cơ thể hắn.
Ầm!
Vân Huyền Hư, lại lần nữa bị đập trên quảng trường, giống như là thịt rơi trên thớt vậy.
Lần này, tất cả mọi người ở đây đều thực sự choáng váng, nhao nhao lộ ra ánh mắt kinh ngạc và rung động.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, chắc chắn tất cả mọi người không một ai tin tưởng.
Không ngờ Vân Huyền Hư sẽ thất bại một cách gọn gàng mà linh hoạt như thế.
Phải biết, Vân Huyền Hư là Tạo Hóa Thánh thể hiếm thấy, trong thể nội đã đản sinh ra một thế giới bé như hạt bụi.
Đây cũng là vốn liếng để y đi tranh phong với thiên kiêu các Đế tộc còn lại.
Nhưng hiện giờ Vân Huyền Hư đã dốc ra toàn bộ sức mạnh còn bị trấn áp chỉ với một chưởng.
Điều này quả thực đã đổi mới toàn bộ tưởng tượng của tất cả mọi người.
“Đế Tử đại nhân…”
Vân Ngọc Sênh cũng he hé cái miệng nhỏ hồng hồng.
Dù nàng biết thân là đích tử của Vân Thiên Nhai, Quân Tiêu Dao không thể quá yếu được.
Nhưng điều này cũng nằm ngoài dự đoán của nàng.
Vân Thanh Lâm kinh ngạc, suýt rơi cả cằm.
Lúc trước y đã phỏng đoán, Quân Tiêu Dao có thể kiên trì chịu được mười chiêu của Vân Huyền Hư coi như đã thắng rồi.
Nhưng tình huống lúc này.
Mười tám tuổi đã có thể đánh bại Vương giả cổ đại.
Nói thật, Vân Thanh Lâm không thể tin nổi.
“Khụ…”
Vân Huyền Hư ho ra một ngụm máu, hai mắt khóa chặt Quân Tiêu Dao.
Phản ứng đầu tiên của y là, Quân Tiêu Dao đã gạt mình, giả heo ăn thịt hổ.
Chắc chắn hắn không chỉ mười tám tuổi.
Nhưng sau khi thăm dò khí tức của hắn.
Y mới phát hiện ra, Quân Tiêu Dao tràn đầy khí huyết, sinh cơ bừng bừng, tuổi tác hoàn toàn không thể quá lớn.
Lùi lại một bước nữa, cho dù Quân Tiêu Dao có lừa y, tuổi thực lên tới mấy chục, thậm chí hơn trăm.
Nhưng chừng đó vẫn là trẻ mà.
Làm sao có thể trấn áp vị Vương giả cổ đại còn sót lại này chỉ với một chưởng?
“Rốt cuộc hiện giờ cảnh giới của ngươi là gì?”
Vân Huyền Hư cắn răng nói.
“Cảnh giới?”
Quân Tiêu Dao hơi nghiêng nghiêng đầu, nhìn Vân Huyền Hư, nói: “Đã lâu rồi không có tiến bộ, mới chỉ là Huyền Tôn mà thôi.”
Lời này khiến cho toàn trường lặng ngắt như tờ.
Tất cả thiên kiêu đều tê dại, không biết nên bày ra vẻ mặt thế nào.
Mới chỉ là Huyền Tôn mà thôi.
Chữ “mới” này dùng rất hay đó.
Huyền Tôn mười tám tuổi.
Rốt cuộc là bọn họ điên rồi, hay thế giới này điên rồi?
“Ngọc Sênh, nói cho ta, không phải ta đang nằm mơ đấy chứ?”
Vân Thanh Lâm cứng mặt, chết lặng, nhìn Vân Ngọc Sênh.
Vân Ngọc Sênh cũng đờ đẫn, không thể lấy lại tinh thần.
Cái này… cho dù là Vân Thiên Nhai năm xưa cũng không có yêu nghiệt đến thế.
Đây không phải là trò giỏi hơn thầy.
Đây quả thực là sóng sau chụp chết sóng trước trên bờ cát!
Nhìn thấy đám người lặng ngắt như tờ, Vân Mặc mới thản nhiên nói.
“Các ngươi đừng có không tin như thế, lão phu cũng coi như tận mắt nhìn thấy hắn lớn lên.”
“Còn nữa, lúc trước Vân Tiêu đứng đầu bảng Phong Thần Bi, chắc hẳn các ngươi đều cảm ứng được.”
Vân Mặc nói.
“Cái gì? Người lúc trước đăng tên đứng đầu Phong Thần Bi chính là Đế Tử đại nhân!”
Lần này, tất cả mọi người đều thật sự kinh ngạc, rung động vô cùng, không thể tả xiết.
“Nhưng mà… người đứng đầu Phong Thần Bi, không phải là Quân Tiêu Dao sao?”
Vân Ngọc Sênh ngơ ngác.
“Quên nói với Ngọc Sênh cô nương, ngươi có thể gọi ta là Vân Tiêu, cũng có thể gọi ta là… Quân Tiêu Dao.”
Quân Tiêu Dao cười nhạt tự giới thiệu.
Đây vốn là tên thật của hắn, hắn không thể nào không cần đến nó.
“Vân Tiêu… Quân Tiêu Dao….” Vân Ngọc Sênh tự lẩm bẩm.
Lúc này, nàng chỉ cảm thấy, vị công tử áo trắng trước mặt đây thật sự quá mức thần bí.
Như một vòng xoáy, hút lấy nàng, muốn cuốn nàng vào trong đó.
“Thiên Nhai tộc thúc, rốt cuộc đã sinh ra một yêu nghiệt cỡ nào?”