Chương 2208: Quân Tiêu Dao ra tay
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Thấy tình cảnh này, tu sĩ các thế lực toàn trường đều kinh ngạc không thôi.
Tuy rằng Vân Thanh Lâm không phải thiên kiêu đứng đầu của Vân Thị Đế Tộc, nhưng tốt xấu gì cũng mang Bích Lạc Vương Thể, thế mà hắn lại bị đánh lui.
Điều này khiến người ta cảm thấy rất bất ngờ.
Nhưng đánh lui mà không phải là đánh bại, cho nên mọi người vẫn tập trung quan sát.
Đạm Đài Thanh Toàn lại giơ tay ngọc lên che miệng lại, cảm thấy rất bất ngờ.
Phải biết rằng, những người khác không rõ chuyện của Sở Tiêu lắm, nhưng Đạm Đài Thanh Toàn lại biết.
Hơn một năm trước, Sở Tiêu chỉ mới đến tu vi Chí Tôn mà thôi, hiện tại mới qua hơn một năm mà sao hắn lại có được tu vi Đại Thiên Tôn?
Đạm Đài Thanh Toàn giật mình không thôi.
“Ngươi...” Nhìn thấy mình bị đánh lui, sắc mặt Vân Thanh Lâm có chút khó coi.
Trước kia thua Hạ Hầu Chấn thì thôi, dù sao Hạ Hầu Chấn cũng là vương giả đương thời của Hạ Hầu Đế Tộc.
Hiện tại chẳng lẽ hắn còn bại bởi một hạng người vô danh không biết từ đâu tới đây?
Oanh!
Vân Thanh Lâm thúc giục Bích Lạc Vương Thể, lại ra tay.
Hai người va chạm với nhau, lập tức đã so hơn hàng trăm hàng ngàn chiêu.
Quân Tiêu Dao vẫn như Lã Vọng buông cần, uống trà quan sát.
Dù là cơ năng chiến đấu hay thủ đoạn thần thông, Sở Tiêu cũng vô cùng thuần thục, mang đến cho người ta cảm giác như là cổ lão đã tu luyện rất nhiều năm tháng.
Điều này làm ánh mắt Quân Tiêu Dao trở nên thâm thúy, mơ hồ có chút suy đoán.
Mà vào khoảnh khắc nào đó, bỗng nhiên, trong mắt Sở Tiêu như hiện lên một tia sáng, tia sáng kia mang theo dao động kỳ dị.
Những người khác không cảm giác được, nhưng Vân Thanh Lâm là đối thủ lại nhận ra.
Thần thông mình tung ra như trì trệ một lát.
Tuy rằng chỉ tạm dừng ngắn ngủi, thậm chí không đến một hô hấp, nhưng đối với loại giao phong này thì cũng đủ trí mạng.
Sở Tiêu nắm chắc được cơ hội, mắt đanh lại như lưỡi đao sắc bén.
Vân Thanh Lâm cũng là người của Vân Thị Đế Tộc, vậy cũng là kẻ thù của Sở thị Đế Tộc hắn!
Tuy Sở Tiêu không có khả năng giết Vân Thanh Lâm ngay nơi này, nhưng ít ra phải cho một bài học khắc sâu.
Hắn trực tiếp ra chiêu, tấn công về hướng điểm yếu hại của Vân Thanh Lâm.
Bởi vì tạm dừng trong nháy mắt, Vân Thanh Lâm lập tức rơi vào bị động, sắp bị đánh trúng chỗ yếu hại.
“Chẳng lẽ hôm nay ta sẽ bại?” Vân Thanh Lâm không thể tin được.
Hắn mất mặt là chuyện nhỏ, nhưng sẽ liên lụy toàn bộ Vân Thị Đế Tộc mất mặt.
Trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc đó, bỗng nhiên, Sở Tiêu cảm thấy không gian chung quanh như đọng lại, cả thần thông của hắn cũng như đọng lại.
Một bóng dáng bạch y trực tiếp xuất hiện ở giữa hắn và Vân Thanh Lâm.
“Nếu Sở đạo hữu muốn đánh một trận với ta như thế, vậy bản thiếu chủ cũng không tiện chối từ.”
Quân Tiêu Dao ra tay, tất nhiên hắn không có khả năng ngồi nhìn Vân Thanh Lâm thua trong tay Sở Tiêu.
Tuy rằng có Quân Tiêu Dao ở đây, uy danh của thế hệ trẻ Vân Thị Đế Tộc đã không thể dao động, nhưng cũng không cần thiết có thêm một chút tỳ vết như vậy.
“Thiếu chủ...” Ánh mắt Vân Thanh Lâm lộ ra một tia cảm kích.
Quân Tiêu Dao tương đương đang giúp hắn một đại ân, có lẽ thua trong tay Hạ Hầu Chấn thì trong tộc sẽ không nói gì, nhưng nếu thua một tên vô danh thì ít nhiều gì Vân Thanh Lâm cũng phải chịu một ít phê bình và trừng phạt.
“Ngươi lui xuống trước đi.” Quân Tiêu Dao truyền âm.
Vân Thanh Lâm lui xuống.
Quân Tiêu Dao lại nhìn về phía Sở Tiêu.
Sắc mặt Sở Tiêu vẫn lạnh như băng, hắn vốn đang muốn giáo huấn Vân Thanh Lâm, kết quả bị Quân Tiêu Dao cản trở.
Bạch y công tử trên mặt luôn treo nụ cười nhạt này tuyệt đối không phải nhân vật dễ đối phó, trong lòng Sở Tiêu có dự cảm này.
Oanh!
Hắn lại bùng nổ sức mạnh Đại Thiên Tôn, muốn ra tay với Quân Tiêu Dao.
Kết quả Quân Tiêu Dao chỉ trảo một cái về hướng Sở Tiêu - Cấm tiên đệ tứ phong, Cấm Không Gian!
Sở Tiêu lại cảm thấy chung quanh không gian đè ép thẳng về hướng mình.
Mà Sở Tiêu giống như ruồi muỗi bị phong ấn trong hổ phách, khó có thể nhúc nhích.
“Tu vi của hắn...” Sở Tiêu lộ ra một tia khiếp sợ.
Đến bây giờ hắn vẫn nhìn không thấu tu vi cảnh giới của Quân Tiêu Dao, cũng bởi vậy nên trong lòng hắn ta cũng rất cảnh giác, không dám xem thường Quân Tiêu Dao.
Nhưng ai ngờ Quân Tiêu Dao chỉ dùng một chiêu đã phong cấm không gian, muốn trấn áp hắn.
Sở Tiêu không thể chấp nhận được chuyện này, đặc biệt là ở trước mặt Đạm Đài Thanh Toàn, hắn không thể thua như vậy được.
“Sở đạo hữu, xem ra chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện.” Quân Tiêu Dao hơi mỉm cười, tay phải tóm về hướng Sở Tiêu.
Đương nhiên hắn không phải muốn trực tiếp diệt sát Sở Tiêu, chỉ muốn giam cầm hắn ta lại để tra xét chi tiết.
Nhưng ngay sau đó, Sở Tiêu cắn răng một cái, thân hình bỗng như được làn nước gột rửa.
Sau đó giữa ánh mắt mọi người, bóng dáng Sở Tiêu lại từ từ tiêu tán.
“Đây là chuyện gì?” Rất nhiều người đều kinh ngạc.
“Hừm?” Quân Tiêu Dao thật sự có chút bất ngờ.
Sở Tiêu còn có thể chạy thoát phong cấm không gian của hắn, có thứ gì nhanh đến mức có thể tránh được không gian giam cầm chứ?
Không nghi ngờ gì nữa, là thời gian.
Oanh!
Có uy năng khủng bố trấn áp xuống, Sở Tiêu kia đột nhiên xuất hiện phía sau Quân Tiêu Dao.
Thân pháp thần thông vừa rồi hắn thi triển ra tên là Phù Quang Lược Ảnh, là thần thông hắn lĩnh ngộ ra từ tờ lá vàng trong Càn Khôn Thiên Địa.
Đây chính là át chủ bài bảo mệnh của hắn, không đối mặt với bước đường sống chết, không có khả năng vận dụng.
Một chiêu của Quân Tiêu Dao đã ép hắn dùng đến át chủ bài chạy trốn. Điều này làm độ cảnh giác của Sở Tiêu đối với Quân Tiêu Dao đạt tới trình độ tối cao.
Cho nên hắn ta không chần chờ do dự gì nữa, trực tiếp tung ra một chiêu át chủ bài khác, một thần phù cổ xưa hiện lên, tản ra uy áp căn nguyên thế giới cuồn cuộn.
Chính là căn nguyên chi khí của thế giới Thanh Dương, Thanh Dương Thần Phù.