Chương 2268: Nho môn chưởng lệnh giả
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Nghe Quân Tiêu Dao nói vậy, hai mắt Thánh phu tử lóe lên, như nghĩ tới chuyện gì đó.
Ông nói: “Thực ra, đã từng xảy ra chuyện như vậy rồi.”
“A, có người từng chiếm được toàn bộ thiên phú bản nguyên của Tam giáo sao?”
Quân Tiêu Dao hiếu kỳ hỏi.
“Không sai, từng có một nghịch tặc mưu đoạt bản nguyên Tam giáo, tự xưng là Tam giáo chi chủ, tự lập thế lực, mưu toan ngự thống Tam giáo.”
“Người kia đã mang tai họa cực lớn cho Tam giáo, khiến cho Tam giáo hỗn loạn.”
Quân Tiêu Dao nghe vậy, trong lòng thầm cảm thán.
Ngươi kia khá cuồng vọng đấy, còn muốn trở thành Tam giáo chi chủ, ngự thống Tam giáo nữa.
“Nhưng không thể không thừa nhận, mặc dù nghịch tặc kia cuồng vọng nhưng đúng là y có vốn liếng để cuồng vọng.”
“Y mưu đoạt bản nguyên Tam giáo, tự chế công pháp, dung hợp sở trường Tam giáo, uy lực phi phàm.”
“Thậm chí cả thần thông của cường giả Tam giáo cũng bị khắc chế hoàn toàn.”
“A, người này có thiên phú vậy sao?”
Quân Tiêu Dao khá bất ngờ.
Võ học Tam giáo không dễ dung hợp vậy đâu.
Dù sao thì khởi phát của Tam giáo cũng hoàn toàn khác nhau.
Nếu cưỡng ép dung hợp lại cùng nhau, không những không thể kích thích uy lực tăng gấp bội, ngược lại còn có thể bị phản phệ, tẩu hỏa nhập ma.
Người bình thường không thể làm được.
Mặc dù, nếu đổi lại là Quân Tiêu Dao, thế nào hắn cũng có thể dung hợp thần thông Tam giáo.
Nhưng người khác có thể làm được, vậy thiên phú đó chắc chắn rất đáng sợ.
Dù không phải tư chất yêu nghiệt cấp dị số, đoán chừng cũng không kém bao nhiêu.
“Vậy cuối cùng người chế phục kẻ này là….?” Quân Tiêu Dao khá hiếu kỳ.
Thánh phu tử thoáng nhìn hắn một cái, trả lời. “Đạo Hoàng.”
“Đạo Hoàng.”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao âm thầm tối đi.
Hắn biết, trong số những người sáng tạo ra Tam giáo, Thánh Nho và Thiên Phật đã không còn tại nữa.
Chỉ có Đạo Hoàng vẫn còn tồn tại.
Mà vị Đạo Hoàng kia, thân phận cực kỳ thần bí.
Như thần minh trên thế gian, chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hiếm khi hiện thế.
Nhưng có thể tưởng tượng, đến yêu nghiệt nghịch thiên có thể có được bản nguyên Tam giáo còn có thể trấn sát.
Vậy cũng có thể hình dung tu vi vị Đạo Hoàng kia đạt tới trình độ nào rồi.
Thánh phu tử cảm thán thêm một câu: “Mặc dù lão phu là Nho môn, nhưng cũng không thể không thừa nhận, tu vi của Đạo Hoàng hoàn toàn có thể xưng là cử thế vô song.”
“Vị nghịch tặc Tam giáo kia đã dung hội quán thông võ học Tam giáo, có thể phá giải rất nhiều thần thông của Tam giáo.”
“Nhưng vẫn bị Đạo Hoàng trấn sát. Như vậy có nghĩa là, tu vi của Đạo Hoàng đã vượt ra ngoài nguyên bản, đạt tới cảnh giới hoàn toàn mới.”
“Bây giờ trong Tam giáo, Đạo môn cũng ẩn ẩn có xu thế đứng đầu rồi.”
“Nhưng bây giờ đã khác, Tắc Hạ Học Cung có ngươi.”
Thánh phu tử nhìn Quân Tiêu Dao, hai mắt sáng lấp lánh.
Như nhìn thấy hy vọng.
Nên nhớ, xưa nay mới chỉ có Thánh Nho mới tu được Hạo Nhiên Thánh Tâm.
Mà Quân Tiêu Dao tiền đồ vô lượng, nếu không có gì ngoài ý muốn, tươn glai chấn hưng Tắc Hạ Học Cung, phát triển Nho môn đều nhờ cả vào hắn.
“Tấm lệnh bài này, ngươi giữ đi.”
Thánh phu tử vung tay đưa một tấm lệnh bài màu đồng cổ cho Quân Tiêu Dao.
“Đây là…” Quân Tiêu Dao nhận lấy lệnh bài.
Chính diện khắc một chữ “Nho”, mặt trái khắc một chữ “Thánh”
“Đây là thánh lệnh của Nho môn, thấy lệnh này như thấy lão phu.”
“Từ nay về sau, ngươi chính là chưởng lệnh giả của Nho môn, đại diện cho Nho môn va Tắc Hạ Học Cung.”
“Trong Tắc Hạ Học Cung, địa vị của ngươi tương đương với ba vị phu tử.”
Nghe vậy, Quân Tiêu Dao cũng hơi bất ngờ.
Thân phận này tuyệt đối căng.
Nên nhớ, dù là Hàn Bình An lúc trước, mặc dù được xưng là tiểu sư thúc nhưng thực ra vẫn thấp hơn ba vị phu tử một cái đầu.
Xem ra Tắc Hạ Học Cung rất xem trọng hắn.
“Vãn bối nhất định không phụ kỳ vọng của tiền bối.”
Quân Tiêu Dao nói.
Mặc dù không biết tình huống ngày sau thế nào.
Nhưng lúc này nói mấy lời hay không bao giờ sai.
Mà lúc này, dường như Thánh phu tử đã nhận ra có chuyện gì đó, thản nhiên nói: “Hình như bên ngoài có chuyện gì, ngươi ra ngoài xem một chút.”
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu rồi cáo lui.
Rời khỏi chỗ Thánh phu tử.
Hắn chỉ thấy Tống đạo sinh đang vội vã chạy tới, thấy Quân Tiêu Dao thì hô lên.
“Vân Tiêu Thiếu chủ, có chuyện lớn xảy ra rồi, Hàn tiểu sư thúc vẫn lạc rồi!”
“Ồ?”
Quân Tiêu Dao vẫn bình tĩnh, trong mắt lướt qua một vòng suy nghĩ sâu xa.
Không thể trùng hợp thế chứ?
Chuyện nghịch tặc Tam giáo mà Thánh phu tử vừa nói với hắn ấy.
Chẳng lẽ nó lại tới?
Tắc Hạ Học Cung vốn còn bình tĩnh lúc này đang huyên náo nhốn nháo.
Bởi vì một tin tức không thể tin nổi đang lưu truyền ra.
Hàn Bình An đã vẫn lạc!
Đây chắc chắn là chuyện lớn.
Phải biết, Hàn Bình An có thân phận địa vị phi phàm.
Không chỉ là tiểu sư thúc của Tắc Hạ Học Cung.
Mà còn là Bắc Nho trong ngũ đại thiên kiêu Vương giả.
Có thể nói, thân phận địa vị đều vô cùng siêu nhiên.
Hiện giờ, vì Quân Tiêu Dao hiển lộ Hạo Nhiên Thánh Tâm.
Khiến cho địa vị của Hàn Bình An có vẻ như không còn độc nhất vô nhị như trước.
Nhưng thực ra chỉ là kém Quân Tiêu Dao một chút mà thôi.
Bản thân y vẫn là lương đống Nho môn.
Tất cả mọi người đều cho rằng Hàn Bình An chỉ nhất thời tức giận quá mà bỏ đi thôi.
Chờ y hết giận sẽ quay về.
Nhưng hiện tại, ai mà ngờ được, Hàn Bình An lại vẫn lạc.
Hơn nữa, còn vẫn lạc cực kỳ bất bình thường!
Có người nhận được Huyết Cáp Truyền Thư của Hàn Bình An.
Trong đó chỉ có một câu.
“Người hại ta bỏ mình là Sở Tiêu. Hắn có âm mưu, có mưu đồ với Nho môn ta!”
Khi nghe được câu này, tất cả mọi người đều chấn động vô cùng.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết quan hệ của Hàn Bình An và Sở Tiêu rất tốt.
Khi chiêu sinh, vì Sở Tiêu, thậm chí Hàn Bình An còn không tiếc đắc tội với Quân Tiêu Dao.
Từ đó cũng có thể thấy quan hệ giữa hai người bọn họ bền chặt thế nào.
Nhưng hiện giờ, trước khi vẫn lạc, Hàn Bình An lại dùng Huyết Cáp Truyền Thư gửi tới một câu nói kia.
Chuyện này nằm ngoài dự liệu của mọi người.
Trong một phòng xử phạt của Tắc Hạ Học Cung.
Một đám đệ tử Tắc Hạ Học Cung đang tập trung ở nơi này.
Chư vị tiên sinh, bao gồm cả Viên tiên sinh, cũng tập trung một sảnh.
Mà trên đại sảnh.
Sở Tiêu mặt mũi xanh xám đứng im tại chỗ, không thể tin nổi.
Hắn ta nghĩ thế nào cũng không nghĩ nổi Hàn Bình An lại chết.
Càng không nghĩ nổi vì sao trước khi chết Hàn Bình An lại nói xấu hãm hại mình như thế.
Quả đúng là người ngồi trong nhà, nồi trên trời rơi xuống mà.
“Sở Tiêu, nói thật đi, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
Viên tiên sinh lạnh nhạt hỏi.