Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2351 - Chương 2351 - Y Thương Nguyệt Hết Hy Vọng, Cơ Duyên Thật Sự

Chương 2351 - Y Thương Nguyệt hết hy vọng, cơ duyên thật sự
Chương 2351 - Y Thương Nguyệt hết hy vọng, cơ duyên thật sự

Chương 2351: Y Thương Nguyệt hết hy vọng, cơ duyên thật sự

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Nhưng đúng lúc này.

Ầm!

Một bên khác, Vân Anh Lạc cũng bị một thủ vệ thánh thụ cuốn lấy.

Cũng gặp nguy hiểm.

Đương nhiên, rốt cuộc là tình thế nguy cấp thật hay là giả vờ thì chỉ có Vân Anh Lạc tự biết.

Nhưng Mục Huyền không nghĩ nhiều như vậy.

Y chỉ biết là lúc này Y Thương Nguyệt và Vân Anh Lạc cùng lâm vào nguy hiểm.

Trong phút chốc, trái tim Mục Huyền đã có lựa chọn.

Hoàn toàn chính xác, khi y bị trục xuất ra khỏi cổ lộ, là Y Thương Nguyệt kiên định không đổi đứng bên cạnh y.

Nhưng hiện tại, với Mục Huyền mà nói.

Vị mỹ nhân sư tôn nói chuyện đầy thâm ý, trong nóng ngoài lạnh này mới là nữ nhân y quan tâm nhất.

Cho dù là Y Thương Nguyệt cũng chỉ có thể xếp sau lưng nàng.

Cho nên, Mục Huyền không quá do dự, trực tiếp lướt sang Vân Anh Lạc, giúp đỡ nàng.

Bên này, qua khóe mắt, Y Thương Nguyệt cũng thấy được cử động của Mục Huyền.

Nàng cười lạnh tự giễu.

Thì ra, từ đầu đến cuối, là nàng tự mình đa tình.

Mục Huyền là nam tử đầu tiên khiến trái tim lạnh băng của nàng ấm lên một chút.

Nhưng lúc này, vị nam tử này đã có lựa chọn của mình.

Y Thương Nguyệt bỗng cảm thấy nản lòng.

Nàng hoàn toàn tuyệt vọng với Mục Huyền rồi.

Cũng cảm thấy thiên qua mà thủ vệ thánh thụ chém xuống không quá quan trọng nữa.

Vào đúng lúc này.

Ầm!

Một thanh kiếm thai óng ánh sáng cắt hư không vắt ngang vũ trụ chặn thủ vệ thánh thụ lại, đồng thời đánh bay nó đi.

Kiếm thai đảo chiều, kiếm mang như tinh hà trút xuống che kín thủ vệ thánh thụ kia.

Y Thương Nguyệt sững sờ.

Một người áo trắng xuất hiện trước mặt nàng.

Đương nhiên là Quân Tiêu Dao.

“Thương Nguyệt cô nương, không sao chứ?”

Quân Tiêu Dao ôn hòa cười hỏi.

Nụ cười tuấn lãng còn chói mắt hơn cả mặt trời.

“Ngọc công tử…”

Y Thương Nguyệt nhất thời xúc động, sóng mắt hơi óng ánh.

Đương nhiên, nàng không rơi lệ.

Y Thương Nguyệt cũng không phải người dễ rơi lệ trước mặt người khác.

Nhưng quả thực nàng đã nghĩ thông suốt hoàn toàn rồi.

Vì sao phải cam chịu vì một Mục Huyền chứ?

Mà hiện tại lại có một nữ tử vượt xa Mục Huyền gấp mấy lần về mọi phương diện, đã bảo vệ nàng mấy lần rồi.

Vì sao nàng cứ phải treo cổ trên một thân cây?

“Ngọc công tử, đây là lần thứ ba ngươi cứu Thương Nguyệt.”

Y Thương Nguyệt bỗng nhiên cười nói.

Nụ cười này như băng tuyết mới tan, tuyệt mỹ động lòng người.

“Không sao, đi hái quả Huyền Hoàng tạo hóa trước đi.”

Quân Tiêu Dao nói.

“Vâng.”

Y Thương Nguyệt khẽ gật đầu.

Một bên khác, Mục Huyền và Vân Anh Lạc cũng đã giải quyết xong một thủ vệ thánh thụ khác.

Nhìn thấy Y Thương Nguyệt nhoẻn cười với Quân Tiêu Dao, ánh mắt Mục Huyền hơi sầm xuống, trong lòng khó chịu cực kỳ.

Nụ cười chân thành tha thiết tuyệt mỹ như thế, đến Mục Huyền cũng chưa từng nhìn thấy.

Mặc dù y lựa chọn đi giúp Vân Anh Lạc, nhưng cũng không có nghĩa y từ bỏ Y Thương Nguyệt.

Y muốn có cả hai!!!

“Được rồi, cơ duyên là quan trọng, về sau lại giải thích hiểu lầm với Thương Nguyệt đi.”

Mục Huyền nghĩ thầm.

Y còn cho rằng trong lòng Y Thương Nguyệt vẫn còn có mình.

Thời gian trôi qua.

Có một số thiên kiêu vẫn lạc trong tay thủ vệ thánh thụ.

Cũng có một số thiên kiêu xông ra khỏi vòng vây bắt đầu tranh cướp quả Huyền Hoàng tạo hóa.

Bọn Hoắc Phong, Phù Đồ Ngạn cũng bắt đầu tranh cướp quả Huyền Hoàng tạo hóa.

Đương nhiên Hoắc Phong đang giúp Quân Tiêu Dao sưu tầm trái cây.

Mục Huyền và Vân Anh Lạc cũng thế.

Mà khi mọi người đang ở đây tranh cướp quả Huyền Hoàng tạo hóa.

Bỗng nhiên, toàn thân Thiên Địa Thánh Thụ lay động, có hào quang màu xanh lục óng ánh đang cuộn trào mãnh liệt.

Hào quang kia dường như tạo thành một bức tường năng lượng ngăn cách với bên ngoài.

Giữa Thiên Địa Thánh Thụ bỗng nhiên tỏa ra hào quang chói mắt.

Trong hào quang kia, có một thứ như trái tim đang nhảy lên thình thịch.

“Đó là cái gì?”

Dù là một số thiên kiêu Thánh tộc có kiến thức rộng rãi cũng vô cùng kinh ngạc.

Cho tới bây giờ bọn họ cũng chưa từng nghe nói Thiên Địa Thánh Thụ có dị trạng thế này.

Mà ánh mắt Thái Hư Tiểu Thiên Vương có vẻ là lạ.

Khóe mắt y ẩn ẩn liếc nhìn Mục Huyền.

“Chẳng lẽ vì thứ trong tay y kia?”

Thái Hư Tiểu Thiên Vương thầm nghĩ vậy.

Sở dĩ Thái Hư Thánh tộc chèn ép Mục Thiên Thánh tộc.

Ngoại trừ nguyên nhân không muốn quay về làm lão nhị vạn năm.

Còn có một nguyên nhân quan trọng nữa.

Là vì Mục Thiên Thánh tộc có một cái chìa khóa đồng, hiện tại đang ở trong người Mục Huyền.

Chìa khóa đồng kia lại liên quan đến một nhân quả lớn của Huyền Hoàng vũ trụ.

Cho nên Thái Hư Tiểu Thiên Vương mới một lòng tính kế Mục Huyền.

Lúc này Mục Huyền khá kinh ngạc.

Nhưng y không lập tức nghĩ đến chìa khóa đồng treo trên cổ mình.

Mà là dấu ấn cổ xưa giữa mi tâm mình.

Khi Thiên Địa Thánh Thụ xuất hiện dị trạng.

Dấu ấn trong đầu y hiển hóa ra một cảnh tượng mơ hồ.

Một lão đạo mơ hồ tiện tay gieo một hạt giống.

Hạt giống kia hấp thụ hết tinh hoa nhật nguyệt, bản nguyên vũ trụ.

Cuối cùng trưởng thành thành một gốc Thiên Địa Thánh Thụ chống ngang vũ trụ.

Thiên Địa Thánh Thụ này là hạt giống do một vị thần bí tiện tay gieo xuống.

Hơi thở Mục Huyền khá gấp rút.

Cảnh tượng trong đầu khiến y rung động.

Thiên Địa Thánh Thụ vĩ ngạn mênh mông như thế.

Cũng chỉ là do một vị thần bí tiện tay gieo xuống.

Nếu truyền đi, không biết sẽ khiến bao nhiêu người kinh ngạc.

Nhưng trái tim Mục Huyền càng nhảy loạn lên hơn.

Vì y có thẻ cảm nhận được trái tim bên trong Thiên Địa Thánh Thụ này mới là cơ duyên lớn nhất.

Đó là thiên địa chi tâm!

Ẩn chứa bản nguyên Huyền Hoàng vũ trụ mênh mông!

Mặc dù không thể nói là ngưng tụ toàn bộ bản nguyên của Huyền Hoàng vũ trụ!

Nhưng chắc chắn trân quý hơn quả Huyền Hoàng tạo hóa rất nhiều.

Nếu y có thể lấy được thiên địa chi tâm trong Thiên Địa Thánh Thụ.

Có thể nói, Thái Hư Tiểu Thiên Vương kia chắc chắn không thể địch nổi một hiệp với y.

Mà Mục Huyền có được dấu ấn giữa mi tâm.

Cho nên, chắc hẳn y chính là Huyền Hoàng vũ trụ chi tử trời định rồi.

Mà thiên địa chi tâm này là vì y mà hiển hóa.

Đây vốn là cơ duyên thuộc về y.

Nghĩ tới đây, với tâm tính của mình mà hơi thở của Mục Huyền cũng dồn dập hẳn, ánh mắt không nhịn được mà nóng lên.

Mà các thiên kiêu khác ở đây cũng không phải kẻ ngu.

Biết được thiên địa chi tâm này chắc chắn là một cơ duyên lớn.

Còn trân quý hơn quả Huyền Hoàng tạo hóa vạn lần!

Bình Luận (0)
Comment