Chương 2355: Nghiến nát răng nuốt vào bụng, một cục đá hạ ba con chim
Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Trái tim kia đâu? Không thấy?”
“Chỉ có Thái Hư Tiểu Thiên Vương và Mục Huyền là vào đây trước.”
Ánh mắt những thiên kiêu mới vào kia như nổi lửa.
Trước đó Quân Tiêu Dao đã âm thầm tiến vào từ mặt kia của Thiên Địa Thánh Thụ.
Cho nên không bị những thiên kiêu còn lại chú ý.
Lúc này, ánh mắt mấy thiên kiêu Y Thương Nguyệt, Hoắc Phong, Phù Đồ Ngạn, Phong Linh Tử đều dồn vào Mục Huyền.
Quân Tiêu Dao cũng xuất hiện, đi tới bên cạnh Y Thương Nguyệt.
“Ngọc công tử, vừa rồi sao không thấy ngươi?”
Y Thương Nguyệt kinh ngạ chỏi.
“Đang tìm quả Huyền Hoàng tạo hóa khác.”
Quân Tiêu Dao đáp.
Y Thương Nguyệt khẽ gật đầu.
Lúc này, Vân Anh Lạc cũng tới.
Thực ra, với thực lực của nàng, có thể tiến vào đây ngay.
Nhưng nàng sẽ không làm thế.
Vì nàng biết Quân Tiêu Dao sẽ làm tốt.
Quân Tiêu Dao và Vân Anh Lạc như có như không liếc nhau một cái.
Đều thấy được nụ cười trong mắt đối phương.
Lúc này, kiêu nữ Tổ Linh Thánh tộc Phong Linh Tử nhìn Mục Huyền, hỏi.
“Mục Huyền Thiếu chủ, ngươi đã có được trái tim kia sao?”
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt các thiên kiêu ở đây khóa chặt Mục Huyền.
Hiển nhiên bọn họ không định dễ dàng từ bỏ cơ duyên này.
“Ta không có…”
Mục Huyền mở miệng.
Quân Tiêu Dao đột nhiên kinh ngạc hô lên: “Nơi này có mùi máu, chẳng lẽ vị Tiểu Thiên Vương của Thái Hư Thánh tộc kia đã….”
Nghe nói thế, mọi người mới nhớ ra.
Không thấy Thái Hư Tiểu Thiên Vương đâu.
“Mùi máu tanh ở nơi này đúng là của Thái Hư Tiểu Thiên Vương lưu lại. Ngươi đã giết y sao?”
Mấy thiên kiêu Phong Linh Tử hơi đổi sắc.
Cường giả thiên kiêu như Thái Hư Tiểu Thiên Vương lại vẫn lạc trong tay Mục Huyền.
Rốt cuộc vị Mục Huyền này ẩn giấu sâu bao nhiêu?
Sắc mặt bọn họ đều kiêng kỵ.
Đồng thời cũng cảm thán, lá gan của Mục Huyền thật sự quá lớn.
Dám giết luôn cả Thái Hư Tiểu Thiên Vương.
“Ta…”
Mục Huyền vừa định giải thích thì nghe Vân Anh Lạc nói:
“Mục Huyền, ngươi đã giết Thái Hư Tiểu Thiên Vương, không tệ, đã hoàn thành mục tiêu của mình.”
Giọng nói của Vân Anh Lạc mang theo vài phần khen ngợi.
Mục Huyền vừa định giải thích lập tức ngậm miệng.
Đây là lần đầu tiên Vân Anh Lạc tỏ vẻ khen ngợi y như thế.
Mà y giải thích thế nào chứ?
Y không thể nói mình bị người ta đánh cho hôn mê, tỉnh lại thì Thái Hư Tiểu Thiên Vương đã vẫn lạc rồi.
Cho dù có nói ra, những thiên kiêu này cũng không thể tin được.
Dù sao bọn họ cũng đã tận mắt chứng kiến Mục Huyền cùng Thái Hư Tiểu Thiên Vương lần lượt tiến vào.
Mà giải thích như thế, ngược lại sẽ khiến cho mỹ nhân sư tôn của y thất vọng.
Nếu để cho mỹ nhân sư tôn biết đệ tử mình vô dụng như thế.
Vậy có phải nàng muốn giải trừ quan hệ sư đồ với y không?
Cho nên, cục diện hiện tại thế này.
Mục Huyền chỉ có thể nói là đâm lao đành theo lao, muốn giải thích cũng không mở miệng được.
Giải thích, không ai tin, sẽ còn khiến mỹ nhân sư tôn thất vọng.
Không giải thích, nhất định mình sẽ phải đội cái nồi đen này.
Nghĩ đến đây, Quân Tiêu Dao cười thầm trong lòng.
Nhược điểm nhân tính chính là thế này.
Hắn mưu đồ để cho Mục Huyền dù biết là cái hố cũng phải nhắm mắt nhảy vào.
Mà Quân Tiêu Dao đã có được cơ duyên, đẩy được nồi cho Mục Huyền cõng, còn thuận tiện châm ngòi chút mâu thuẫn giữa hai Thánh tộc.
Đây quả thực là một cục đá hạ ba con chim. Thắng rồi!
Bầu không khí lúc này khá đặc biệt.
Một số thiên kiêu ở đây cho rằng Mục Huyền đã có được thiên địa chi tâm.
Nhưng vì bọn họ cho rằng Mục Huyền đã đánh chết Thái Hư Tiểu Thiên Vương.
Cho nên bọn họ lại kiêng kỵ không dám có hành động thiếu suy nghĩ gì.
“Mục Huyền, chúng ta đi thôi.”
Vân Anh Lạc lên tiếng gọi.
Mục Huyền khẽ gật đầu, cực kỳ nghe lời.
Dường như có mỹ nhân sư tôn ở đây, y liền có hy vọng phấn đấu.
Không sai.
Mặc dù lần này y chịu tổn thất cực lớn.
Thiên địa chi tâm thuộc về y không còn nữa.
Cả chìa khóa đồng liên quan đến nhân quả lớn kia cũng bị mất.
Chưa kể, trên lưng còn phải cõng một cái nồi to tướng.
Nhưng y vẫn còn dấu ấn thần bí giữa mi tâm.
Còn có mỹ nhân sư tôn trợ giúp.
Y tin tưởng mình chỉ gặp thất bại nhất thời thôi.
“Tên cướp đi thiên địa chi tâm và chìa khóa đồng cổ, giết Thái Hư Tiểu Thiên Vương tiện thể hãm hại ta kia, nhất định ta sẽ bắt được ngươi!”
Mục Huyền thầm nghiến răng.
Nhìn Mục Huyền rời đi cùng với Vân Anh Lạc.
Ánh mắt Y Thương Nguyệt đã không còn rung động gì nữa.
Lúc trước, khi Mục Huyền lựa chọn cứu Vân Anh Lạc.
Nàng đã hoàn toàn nản lòng thoái chí với Mục Huyền rồi, không muốn có dây dưa liên lụy gì với y nữa.
“Thương Nguyệt cô nương, cùng đi thôi.”
Quân Tiêu Dao đi tới bên cạnh Y Thương Nguyệt, ôn hòa gọi.
Y Thương Nguyệt “Ừ” một tiếng, trong lòng khá ấm áp.
Các thiên kiêu còn lại, vì kiêng kỵ thực lực của Mục Huyền.
Lại thêm một Vân Anh Lạc thần bí, cho nên cuối cùng bọn họ vẫn không ra tay.
Mọi người rời Tdtt.
Có thể nói, trận thí luyện ở Huyền Hoàng cổ lộ này đã hạ màn kết thúc.
Chẳng ai ngờ rằng kết quả sẽ thế này.
Thái Hư Tiểu Thiên Vương vốn được cho là người có khả năng chiến thắng ở Huyền Hoàng cổ lộ nhất, không ngờ lại vẫn lạc trong tay Mục Huyền.
Đám người càng cho rằng cơ duyên lớn nhất của cổ lộ nhất định đã bị Mục Huyền cướp đi.
Nhưng Mục Huyền khóc không ra nước mắt, có nỗi khổ không nói nên lời.
Cả đám người đều cho rằng y là người thắng sau cùng.
Nhưng thật sự không ai biết y mới là người oan ức nhất.
Về phần người thắng cuối cùng là ai?
Nói thật, Mục Huyền cũng rất muốn biết.
Y cũng muốn tìm ra tên kia, rồi đem ra thiên đao vạn quả.
Chỉ một lát sau, một đám thiên kiêu đã về tới thành Thiên Đjia.
So với khi tiến tới Tdtt.
Số thiên kiêu về thành đã thưa thớt hơn nhiều.
Nhưng người có thể lưu lại có thể xem như là tinh anh trong tinh anh.
Các thiên kiêu khác đều nhìn chằm chằm Mục huyền.
Bọn họ biết, sau này nhất định sẽ có sóng to gió lớn nổi lên.
Thái Hư Thánh tộc hiện tại là tộc lớn nhất, bá đạo nhất trong năm Thánh tộc.
Thiên chi kiêu tử của tộc họ, Thái Hư Tiểu Thiên Vương, lại vẫn lạc trong tay Mục Huyền.
Thử hỏi Thái Hư Thánh tộc có thể không tức giận sao?
Mặc dù sau lưng Mục Huyền cũng có chỗ dựa là Mục Thiên Thánh tộc.
Nhưng Mục Thiên Thánh tộc bây giờ không phải Mục Thiên Thánh tộc trước kia.
Cho nên, tiếp theo, Huyền Hoàng cổ lộ kết thúc, sẽ có trò hay để xem.