Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2378 - Chương 2378 - Trưởng Công Chúa Bá Đạo

Chương 2378 - Trưởng công chúa bá đạo
Chương 2378 - Trưởng công chúa bá đạo

Chương 2378: Trưởng công chúa bá đạo

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

Chuyện này không khỏi khiến hắn nhớ đến thiên kiêu của thành cũ Thánh Linh, Kiếm Đế Tử, bản thể của hắn vẫn còn chôn ở Thiên Kiếm Thạch, cuối cùng đã bị Đại La Kiếm Thai của hắn luyện hóa trong cấm khu Cửu Thiên rồi.

Mà Kiếm Linh Tử này nghe nói vẫn là một sinh mệnh linh loại được diễn hóa thành ở vùng đất táng binh.

Càng xứng với Đại La Kiếm Thai của hắn hơn.

Trong lúc Quân Tiêu Dao đang tính toán trong lòng.

Trong đám người đông nghịt.

Ánh mắt của Thạch Đầu cũng dừng lại trên người của Quân Tiêu Dao.

Dù sao thì Quân Tiêu Dao cũng như hạc giữa bầy gà, vô cùng chói mắt khiến người ta chăm chú nhìn vào.

“Ý, hắn...”

Trong ánh mắt Thạch Đầu toát lên nỗi nghi ngờ.

Không biết vì sao khi nhìn thấy vị công tử áo trắng này, trong lòng hắn theo bản năng sinh ra một cảm giác khác thường.

Giống như một sự thôi thúc, đang thúc giục hắn mau rời khỏi nơi này.

“Hắn là ai?” Thạch Đầu thầm lẩm bẩm.

Dù sao thì hắn vẫn còn tâm tính của một nhóc trẻ cơn, đương nhiên không thể nào cứ như vậy rời đi.

“Hửm?”

Trong lúc ánh mắt của Thạch Đầu đang nhìn chăm chú vào Quân Tiêu Dao.

Quân Tiêu Dao cũng cảm nhận được, liếc nhìn Thạch Đầu, nhưng Quân Tiêu Dao cũng chỉ nhìn một cái rồi thu tầm mắt lại, giống như tùy ý đảo mắt một vòng, có điều trong ánh mắt của hắn lại lóe lên một tia khó hiểu.

Người có tư cách, đủ tự tin đến đây khiêu chiến bia Phong Thần chắc chắn là tài năng xuất chúng hơn hẳn mọi người.

Ngoại trừ những nhân vật đặc biệt ra, trẻ tuổi nhất chắc cũng phải mấy trăm tuổi.

Tuy trong các tu sĩ mấy trăm tuổi được coi là trẻ nhất nhưng nếu nói một đứa nhóc đến tham gia cũng không quá đáng.

Tuy tướng mạo, hình thể của tu sĩ có thể thay đổi nhưng cũng không có thiên kiêu nào cố ý hóa thành đứa trẻ.

Mà đứa nhóc như thế này lại đến tham gia khảo nghiệm bia Phong Thần.

“Thú vị đấy, lẽ nào cứ như vậy đã gặp được sao”

Trong lòng Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.

Tuy hắn sẽ không nương tay chỉ vì đứa con khí vận là một đứa trẻ, nhưng đây quả thật là một tình huống khác biệt với trước đây.

Quân Tiêu Dao vẫn muốn quan sát thêm nữa, co nên hắn không có ý định đánh rắn động cỏ.

Còn Thạch Đầu nhìn thấy ánh mắt liếc qua của Quân Tiêu Dao, bản thân hắn cũng nghĩ có phải mình đã nghĩ nhiều rồi không.

Sau đó các thiên kiêu vẫn tiếp tục đợi.

Nhưng sau đó lại có một tiếng ồn ào vang lên.

Vô số ánh mắt đều tập trung vào một hướng.

Một loài chim kỳ lạ hiếm thấy bay ngang qua bầu trời.

Đó là một loài chim kỳ lạ có huyết mạch phượng hoàng nhưng không giống với phượng hoàng bình thường.

Phượng hoàng này toàn thân màu bạc giống như được đúc kết từ thủy ngân, tỏa ra ánh sáng màu bạc chói lóa.

“Đó là thần thú hộ quốc của Vọng Nguyệt hoàng triều, Vọng Nguyệt Phượng Hoàng!”

Khi nhìn thấy con phượng hoàng đó mọi người đều hô lên.

Vọng Nguyệt Phượng Hoàng là thần thú hộ quốc của Vọng Nguyệt hoàng triều, nếu không có sự kiện lớn sẽ không xuất hiện.

Nhưng bây giờ nó đã xuất hiện rồi.

Hơn nữa điều quan trọng nhất chính là.

Bên trên Vọng Nguyệt Phượng Hoàng còn có một nữ tử tuyệt thế mái tóc đen bay phấp phới, trên gương mặt mang mặt nạ vàng kim.

Nàng còn cao hơn các nam nhân bình thường, vóc dáng với đường cong gồ lên.

Đôi chân xinh đẹp thon dài trắng như tuyết ở giữa làn váy che khuất thẳng tắp nuột nà giống như gốm sứ.

Nàng cưỡi Vọng Nguyệt Phượng Hoàng đến đây một mình nhưng khí tức dường như bao phủ toàn bộ nơi đây.

“Nàng chính là Trưởng công chúa Vọng Nguyệt hoàng triều kia sao?”

“Cái này cũng quá dữ rồi, thế mà lại dùng thần thú hộ quốc làm tọa kỵ.”

Mọi người đều kinh ngạc không nói nên lời.

Vọng Nguyệt Phượng Hoàng được xem là tượng trưng cho một nước, lúc này lại biến thành tọa kỵ.

“Trưởng công chúa!”

Vị đại hoàng tử của Viêm quốc sau khi nhìn thấy Trưởng công chúa, trong ánh mắt hắn toát lên ngọn lửa nóng rực trước nay chưa từng có.

Mà lúc này cũng không có ai nhìn đại hoàng tử bằng ánh mắt khác thường.

Bởi vì bọn họ đã bị hút hồn bởi ánh mắt của Trưởng công chúa.

“Trưởng công chúa của Vọng Nguyệt hoàng triều lại là người như thế sao?”

“Đúng vậy, từ trước đến nay chưa từng nghe nhắc đến.”

“Theo lý mà nói nữ tử phong hoa tuyệt sắc như này phải tiếng tăm lẫy lừng mới đúng chứ.”

“Đúng vậy, tuy nàng mang mặt nạ vàng kim trên mặt, nhưng từ khí chất có thể nhìn ra được đây nhất định là một mỹ nhân có một không hai ở chín đại vực.”

“Thậm chí có thể đứng đầu cả vũ trụ Huyền Hoàng.”

Trưởng công chúa Vọng Nguyệt hoàng triều đến chắc chắn dấy lên một trận huyên náo.

Bên Tổ Linh thánh tộc, Phong Linh Tử khẽ nhíu mày.

Nàng vốn là kiêu nữ chói mắt nhất ở nơi này, bây giờ hoàn toàn đã bị Trưởng công chúa cướp mất hết hào quang.

“Trưởng công chúa điện hạ, từ trận chiến lần trước, trong lòng ta vẫn ludịu dàngng nhớ...”

Đại hoàng tử Viêm quốc tiến lên phía trước nhưng mà vẫn chưa nói hết câu đã nghe Trưởng công chúa lạnh lùng nói: “Cút.”

Sắc mặt đại hoàng tử Viêm quốc sững sờ, tiếp tục nói: “Trưởng công chúa điện hạ, ta chỉ muốn nói có phải sau bia Phong Thần, ta có thể mời ngươi...”

Ầm!

Đại hoàng tử Viêm quốc chưa nói dứt lời đã thấy Trưởng công chúa chỉ tay thành kiếm hạ xuống đại hoàng tử Viêm quốc.

Xẹt xẹt!

Cả người đại hoàng tử Viêm quốc đều bị chẻ làm đôi!

Nguyên thần trực tiếp bị tiêu hủy!

Lặng ngắt như tờ!

Vô số thiên kiêu trong cả dãy núi Huyền Cổ đều lặng im không lên tiếng!

Trưởng công chúa Vọng Nguyệt hoàng triều này không một lời giải thích đã thẳng tay giết đại hoàng tử Viêm quốc!

Chuyện này quả thật khiến người ta không thể tin nổi!

Phải biết rằng đây có lẽ sẽ khơi dậy trận đại chiến của hai phe Bất Hủ và hoàng triều!

Nhưng mà sau khi giết đại hoàng tử Viêm quốc, gương mặt dưới lớp mặt nạ của Trưởng công chúa vẫn hờ hững như thường.

Tưởng chừng như tiện tay bóp chết một con muỗi phiền phức mà thôi.

“Vọng Nguyệt hoàng triều xuất hiện một nhân vật thế này từ khi nào?”

Cho dù Kiếm Linh Tử cũng kinh ngạc không thôi.

Còn những tùy tùng đi theo đại hoàng tử Viêm quốc cũng ngơ ra luôn.

Tuy bọn họ tức giận nhưng lại không dám ra tay.

Không phải vì uy áp lớn mạnh do Vọng Nguyệt Phượng Hoàng đem lại mà lại đến từ sự lạnh lẽo khiến người khác lạnh thấu xương của vị Trưởng công chúa tuyệt sắc nhất thiên hạ kia!

Bọn họ không dám ra tay!

Nhóm người Viêm quốc lần lượt rời đi.

Có lẽ ngày sau Viêm quốc và Vọng Nguyệt hoàng triều sẽ không còn yên bình nữa.

Nhưng vị Trưởng công chúa này không hề để ý.

Dường như nàng chẳng quan tâm đại chiến chấn động trời đất giữa hai nước.

Mà trong lúc nơi này lặng đi vì hành động của công chúa, một bóng người áo trắng lại ung dung đi đến trước mặt Trưởng công chúa.

“Công chúa điện hạ, đã lâu không gặp.”

Trên gương mặt của Quân Tiêu Dao mang theo nụ cười ấm áp như ánh mặt trời.

Giống như gặp lại người cách biệt đã lâu.

Quả thật là xa cách đã lâu nay tương phùng.

Bình Luận (0)
Comment