Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Đông Phương Ngạo Nguyệt nhìn Đông Phương Khinh Vũ hướng về phía Quân Tiêu Dao, tuy mặt không chút thay đổi nhưng sâu trong đôi mắt đẹp lại hiện lên một tia lạnh lùng.
Mà lúc này.
Đông Phương Ngạo Nguyệt lại chú ý tới một nữ tử khác bên cạnh Quân Tiêu Dao.
Mặt ngọc môi anh đào, khuôn mặt tuyệt mỹ, đôi mắt to óng ánh, lúc này vậy mà lại cũng đang nhìn nàng.
“Hử?”
Y Y hơi nghiêng đầu, trong mắt lớn hiện lên vẻ nghi hoặc.
Không biết vì sao, khi nhìn thấy Đông Phương Ngạo Nguyệt, nàng mơ hồ sinh ra một loại cảm giác rất đặc biệt.
Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng thế.
Điều này khiến nàng cảm thấy, không chỉ có Quân Tiêu Dao là một bí ẩn, mà ngay cả nữ nhân bên cạnh hắn cũng giống như bao phủ một tầng bí ẩn.
Nhìn thấy Đông Phương Ngạo Nguyệt không có ra tay.
Trong lòng Đông Phương Khinh Vũ thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó ánh mắt nhìn về phía Quân Tiêu Dao, mang theo ý mừng rỡ và cảm ơn.
Quả nhiên, nàng đánh cược đúng rồi!
Đối vơi tính cánh của Đông Phương Ngạo Nguyệt thì nàng là người hiểu rõ nhất.
Nếu như bây giờ, minh hữu mà nàng lôi kéo không phải là Quân Tiêu Dao mà là những người khác.
Chỉ sợ Đông Phương Ngạo Nguyệt vẫn sẽ trực tiếp ra tay, chắc chắn không hề cố kỵ.
Mà hiện tại, Đông Phương Ngạo Nguyệt không ra tay.
Vậy chứng minh, nàng đối với Quân Tiêu Dao có chút cố kỵ!
Đối với nữ tử có tính cách vô pháp vô thiên như Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Có thể khiến nàng có điều cố kỵ cũng đã là chuyện không thể tưởng tượng được rồi.
“Quả nhiên, ta đánh cuộc đúng rồi, Vân Tiêu thiếu chủ là chỗ dựa chân chính cùng sức mạnh của ta.”
“Nếu có thể được hắn toàn lực trợ giúp, sao ta còn phải sợ Đông Phương Ngạo Nguyệt.”
Đông Phương Khinh Vũ thầm nghĩ, phảng phất như muốn biểu hiện hết mọi oán khí nhiều năm qua ra ngoài.
Trong lòng nàng thậm chí đã suy nghĩ, nên triệt để mượn sức Quân Tiêu Dao như thế nào.
Nhưng nhìn qua thì thấy bên cạnh Quân Tiêu Dao mỹ nữ nhiều như mây.
Nhưng nếu hắn thật sự nghĩ hắn như động vật chỉ biết suy nghĩ bằng nửa dưới thì đúng là ngu ngốc đến cực điểm.
Đông Phương Khinh Vũ không ngu xuẩn, ngược lại, nàng còn rất khôn khéo.
Cho nên làm thế nào triệt để lôi kéo Quân Tiêu Dao lại khiến nàng rất đau đầu.
Thân là con gái của nữ tôn đế tộc Đông Phương, vậy mà lại phải mượn sức lấy lòng một nam nhân đúng là hiếm thấy.
Mà đúng lúc này.
Trên người bao quát cả Quân Tiêu Dao và một ít thiên kiêu bỗng nhiên có hào quang bốc lên.
Mà chính xác thì đó là chìa khóa đồng cổ.
Đồng thời, trong sương mù dày đặc bao phủ trong biển.
Có một dòng nước chảy ra.
Chúng thiên kiêu nhìn lại.
Có chín chiếc thuyền đơn độc, vượt qua.
Mà Quân Tiêu Dao phát hiện, chín chiếc thuyền đơn độc kia lại hình như có cộng hưởng mơ hồ gì đó với chìa khóa đồng cổ trên người mình.
“Thì ra là như vậy.”
Quân Tiêu Dao hiểu ra.
Lúc này, có thiên kiêu khác, nhìn thấy thuyền đon độc, nhịn không được lắc mình, muốn trực tiếp rơi xuống.
Mọi người ở đây cũng đều hiểu được, vùng biển kỳ dị bị bao phủ sương mù mênh mông này vô cùng khó vượt qua.
Có lẽ chỉ có thể dựa vào chiếc thuyền đơn độc này mới đượcvượt sông.
Tuy nhiên, ngay sau đó, khi tên thiên kiêu kia sắp rơi xuống chiếc thuyển đơn độc kia.
Thì có đạo bích chướng vô hình ngăn trở thân hình của hắn.
Hắn ta trực tiếp rơi thẳng xuống biển.
“A......!”
Tiếng kêu thảm thiết vừa truyền ra, liền đột nhiên dừng lại.
Vị thiên kiêu kia như chìm vào trong biển chết cát lún, chìm xuống.
Mà Quân Tiêu Dao, trực tiếp cất bước mà đi.
“Tiêu Dao...”
Đám người Y Y lo lắng.
Nhưng mà, Quân Tiêu Dao bình yên rơi xuống chiếc thuyền đơn đôc kia.
“Thì ra là như vậy...”
Những người còn lại trong nháy mắt cũng hiểu được.
Ánh mắt Sở Tiêu chợt lóe, cước bộ di chuyển, đồng dạng rơi vào trên một chiếc thuyền đơn độc khác.
Sau đó, người tộc Thủ Hộ là Dư Đồ và Hi Mi, Sở Tiêu rơi lên cùng một chiếc thuyền.
“Là chìa khóa đồng cổ!”
Một ít thiên kiêu cũng phản ứng lại.
Chỉ có những người có chìa khóa đồng cổ mới có thể có được một chiếc thuyền đơn đôc.
Mà nơi này chỉ có chín chiếc thuyền đơn độc, chứng minh chìa khóa đồng tổng cộng có chín cái.
Mà ngay lập tức, bên phái Thần điện bốn phương.
Long Khám của Thanh Long thần điện, Tước Linh thiên nữ của Chu Tước thần điện, còn có Huyền Vũ thái tử của Huyền Vũ thần điện, đều là xuất ra một cái chìa khóa đồng cổ.
Sau đó phân biệt rơi vào trên một chiếc thuyền đơn khác.
“Ủa, Bạch Hổ huynh, sao ngươi còn không lên?”
Huyền Vũ thái tử nhìn về phía Bạch Hổ Vương đang đứng tại chỗ, nghi hoặc nói.
Thần điện bốn phương, mỗi người đều bảo quản một cái chìa khóa đồng cổ.
Theo lý thuyết, chìa khóa của Bạch Hổ thần điện hẳn là ở trên người Bạch Hổ Vương.
Bạch Hổ Vương nghe vậy, sắc mặt đen thui như bị bôi một tầng tro dưới đáy nồi.
Chẳng lẽ hắn không biết xấu hổ nói, mình bị Quân Tiêu Dao đánh tới bời một trận nên bị cướp mất chìa khóa sao?
“Của ta... bị vô tình làm mất rồi.”
Bạch Hổ Vương mặt không đỏ, tâm không đập, khí độ trầm ổn nói.
Mà sau khi nhìn thấy Quân Tiêu Dao không có phản ứng gì, đáy lòng Bạch Hổ Vương âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng Ngay sau đó, chỉ thấy Quân Tiêu Dao lôi một chiếc chìa khóa đồng cổ khác ra ném cho đám người Cổ Tiểu Ngọc.
“Chiếc chìa khóa này cho các ngươi, còn nữa Thanh Tuyển sẽ đi cùng một chiếc thuyền với các ngươi.”
Ánh mắt đám người Huyền Vũ thái tử nhìn Quân Tiêu Dao, lại quay lại nhìn Bạch Hổ Vương.
Vẻ mặt Bạch Hổ Vương xấu hổ.
“Khụ khụ. Xem ra là Vân Tiêu đã nhặt được chìa khóa đồng cổ của ta, coi như hắn may mắn.”
Bầu không khí chút xấu hổ.
Bạch Hổ Vương cảm thấy hai má của mình có hơi nóng bỏng.
Thế nhưng đám người Huyền Vũ thái tử cũng không nói thêm gì.
Nhìn thấu nhưng chọc thủng ra.
Ít nhất không thể nâng cao chí khí của người khác, diệt uy phong của mình.
“Vân Tiêu, ngươi...”
Cổ Tiểu Ngọc hơi ngẩn người.
Rõ ràng trận đấu trước nàng đã thua nhưng Quân Tiêu Dao vẫn đưa chìa khóa đồng cổ đưa cho nàng.
Cho dù tính cách của Cổ Tiểu Ngọc hơi điêu ngoa, thì bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn cũng ửng đỏ lên, cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.
Nói thật ra, thái độ của nàng đối với Quân Tiêu Dao không hề tính là quá thân thiện.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại không so đo với nàng.
Cho dù là ước đấu, cũng là lấy phòng ngự làm chủ.
Thương thế của nàng là do bị lực phản chấn trùng kích mà bị thương.