Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Hừ. Lần này... lần này, cảm ơn ngươi.”
Cổ Tiểu Ngọc phồng má, ngạo kiều phun ra một câu.
“Quân công tử...”
Đạm Đài Thanh Tuyển cũng lộ ra cảm động.
Quân Tiêu Dao không quên nàng.
“Thiếu chủ đại nhân, người ta...” Đôi mắt đẹp của Đông Phương Khinh Vũ ngập nước.
“Ngươi cũng thế.”
Quân Tiêu Dao nói.
Thuyền đơn rất nhỏ, dung lượng có hạn, chỉ có thể chở vài người.
Mà bên phía Quân Tiêu Dao đã có Y Y và thiên kiêu Vân Huyền Hư của đế tộc Vân thị đứng đó, vị trí không đủ.
Cho nên đưa ra một cái chìa khóa khác, để đám người Cổ Tiểu Ngọc, Cổ Kình Thiên, Đạm Đài Thanh Tuyển và Đông Phương Khinh Vũ cưỡi.
Đông Phương Khinh Vũ đứng trên thuyền đơn, con ngươi mị hoặc liếc mắt nhìn Đông Phương Ngạo Nguyệt một mình đứng sừng sững.
Tuy rằng nàng không nói gì, nhưng trong mắt đã hiện lên một tia đắc ý.
Sau khi leo lên được nam nhân, cuối cùng nàng cũng có cảm giác được sự ưu việt có thể áp đảo Đông Phương Ngạo Nguyệt.
Nhưng mà ngay sau đó, tươi cười trên mặt Đông Phương Khinh Vũ liền chậm rãi cứng lại.
Thế mà Đông Phương Ngạo Nguyệt cũng là lấy ra một cái chìa khóa đồng cổ, rơi vào trên một chiếc thuyền đơn khác.
“Làm sao có thể, làm sao ngươi có thể?”
Đông Phương Khinh Vũ lại lần nữa kinh ngạc.
Nàng biết, đế tộc Đông Phương, hoàn toàn không có chìa khóa đồng cổ.
Sao nàng ta lại có được nó?
Đông Phương Ngạo Nguyệt nhàn nhạt liếc mắt nhìn Đông Phương Khinh Vũ một cái, không nói thêm gì.
Lúc này lại thấy Hạ Hầu Thần Tàng cũng lấy ra một cái chìa khóa đồng cổ, dẫn theo mấy vị thiên kiêu của Đế tộc Hạ Hầu rơi vào trên một chiếc thuyền đơn khác.
Mặt khác, một thiên kiêu của đế tộc Hồn cũng lấy ra một cái chìa khóa đồng cổ.
Cứ như vậy, chín chiếc chìa khóa đồng cổ đều lộ ra.
Quân Tiêu Dao một chiếc.
Cho Cổ Tiểu Ngọc một chiếc.
Đông Phương Ngạo Nguyệt một chiếc.
Thần điện bốn phương có ba chiếc.
Hạ Hầu Thần Tàng một chiếc.
Thiên kiêu đế tộc Hồn có một chiếc.
Sở Tiêu có một chiếc.
Mà trước mắt, trên chín chiếc thuyền đơn, chỉ có chiếc thuyền đơn của Đông Phương Ngạo Nguyệt là trống trải nhất, chỉ có một mình nàng.
Có thiên kiêu của Đế tộc ánh mắt chợt lóe, tiến lên nói:”Đông Phương tiểu thư, không biết ta có thể mượn một chỗ ngồi hay không?”
“Cút.”
Một chữ đơn giản, mang theo sự miệt thị lạnh lùng.
“Đông Phương tiểu thư, ngươi có hơi bất cận nhân tình...” Sắc mặt của vị thiên kiêu của Đế tộc kia khẽ biến.
Đông Phương Ngạo Nguyệt, không nói gì, chỉ điểm ra.
Vụt vụt!
Thần mang phát ra xuyên thủng mi tâm của vị thiên kiêu Đế tộc kia, cũng tiêu diệt luôn Nguyên Thần!
Lần này, không có thiên kiêu lại dám tiến lên.
“Không hổ là Huyết Công Chúa...”
Rất nhiều thiên kiêu nhìn về phía Đông Phương Ngạo Nguyệt, ánh mắt đều mang theo kiêng kỵ, thậm chí còn có tia sợ hãi.
Mà Quân Tiêu Dao, thản nhiên nhìn tất cả.
Tuy rằng Đông Phương Ngạo Nguyệt thể hiện dáng vẻ lạnh lùng người lạ không tiến vào.
Nhưng hắn lại cảm thấy, đây như là một loại tự bảo vệ mình, là một loại ngụy trang.
Thật giống như là sau khi bị thương, kết vảy máu, so với da càng cứng rắn.
Có lẽ là Đông Phương Ngạo Nguyệt, cũng từng có một đoạn chuyện người thường chưa từng trải qua.
Cho nên mới biến thành dáng vẻ như bây giờ, dùng lạnh lùng và giết chóc ngụy trang chính mình, khiến người khác không cách nào tới gần.
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, đặt việc này ở trong lòng.
Chín chiếc thuyền đơn, xuyên qua biển sương mù mênh mông.
Ở đây, thời gian dường như bị đình trệ, chỉ có tiếng nước ào ào.
Không biết qua bao lâu, phía trước bỗng nhiên có ánh sáng mông lung hiện lên.
Chúng thiên kiêu liếc mắt một cái.
Phát hiện ở đầu kia của biển, đứng sừng sững một tòa nhà vô cùng hùng vĩ.
Cổ xưa, tang thương, bàng bạc, đại khí!
“Nơi này, chính là Hiên Viên đế lăng chân chính!
Tất cả thiên kiêu ở đây đều cảm xúc bắt đầu khởi động.
Một mảng kiến trúc rộng lớn bàng bạc này chính là hạch tâm chân chính của Hiên Viên đế lăng!
Liếc mắt nhìn một cái, mênh mông vô biên, giống như không nhìn thấy điểm cuối.
Kim quang sáng lạn, vô cùng rực rỡ, giống như có các loại chi thú điềm lành đang hiện lên, bay trên bầu trời.
Sự mơ hồ lộ ra trang nghiêm túc mục này khiên rất nhiều thiên kiêu ở đây đều cảm giác được một cỗ uy áp hoảng sợ như đại đạo.
Giống như đối mặt với cỗ khí tức này, bản thân nhỏ bé như con kiến hôi.
“Đây chính là nơi truyền thừa của Nhân Hoàng.”
Tất cả ánh mắt thiên kiêu đều mơ hồ chấn động.
Hai chữ Nhân Hoàng này, phân lượng ở Giới Hải quá nặng.
Có thể nói là tồn tại như Đấng Cứu Thế.
Nếu như có thể đạt được truyền thừa của hắn, vậy tiền đồ sau này hiển nhiên không cần nhiều lời.
Mà mọi người phát hiện, phiến kiến trúc rộng lớn này, bị một tầng bích chướng vô hình bao phủ.
Chỉ có trung ương, có một cánh cửa cao chót vót, mới có thể tiến vào.
Mọi người tiến lên, phát hiện ở trên đại môn này, tổng cộng có chín lỗ thủng.
“Thì ra là như vậy.”
Mọi người đều hiểu ra.
Quân Tiêu Dao và những người nắm trong tay chìa khóa đồng cổ cũng không có gì chần chờ.
Trực tiếp cắm chín cái chìa khóa đồng cổ vào lỗ thủng trên cửa lớn.
Nhất thời, cả cánh cửa ầm ầm mở ra.
Một cỗ khí tức bụi bặm cổ xưa ập vào mặt.
Nhưng tất cả mọi người cảm giác được, ngược lại là cỗ uy áp vô hình mơ hồ kia.
Có một loại khiến người ta xúc động quỳ xuống đất thờ cúng.
Ánh mắt Quân Tiêu Dao chợt lóe, trực tiếp bước vào trong đó.
Những người khác cũng không cam lòng tụt lại phía sau.
Toàn bộ hạch tâm của Hiên Viên đế lăng vô cùng rộng lớn không gì sánh được, có rất nhiều cung điện.
Mọi người từ chính giữa đại môn tiến vào.
Phía trước, đột nhiên xuất hiện hàng loạt các bức tượng đá.
Có binh lính cầm trường thương.
Có chiến tướng ngồi trên dị thú hoang cổ.
Nó trông rất sống động.
“Chẳng lẽ là binh mã thủ hộ của Đế Lăng?”
Quân Tiêu Dao thầm nghĩ.
Hắn biết, lúc trước Nhân Hoàng Hiên Viên Đại Đế, cũng không chỉ là có một mình, đơn thương độc mã.
Dưới trướng càng hội tụ một lượng lớn cường giả.
Có thể nói, nếu có thể trở thành truyền nhân của Nhân Hoàng.
Những gì nhận được không chỉ là truyền thừa của Nhân Hoàng.
Càng có thể được thế lực khổng lồ ủng hộ.
Mà ngay sau khi những thiên kiêu bước vào trong đó.
Những bức tượng đá vốn yên lặng kia bỗng nhiên bắt đầu rung động.
Không, nó không phải gọi là bức tượng đá, nó càng nên được gọi lfa thạch khôi.
Những thạch khôi này, là dùng thủ đoạn đặc thù tế luyện mà thành khôi lỗi, trấn thủ Đế Lăng.