Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đây có tình là khảo nghiệm không?”
Sắc mặt của một số thiên kiêu uể oải.
Những thạch khôi này, đều mang theo một cỗ áp bách thật lớn, hiển nhiên thực lực không kém.
Có lẽ, đây cũng là một trong những thủ đoạn sát hạch để có tư cách truyền nhân của Nhân Hoàng.
“Các vị, phạm vi hạch tâm của Hiên Viên đế lăng rất rộng, cơ duyên trong đó chắc hẳn sẽ không ít.”
“Đến lúc đó mỗi người tách ra, có lẽ đều có thể có thu hoạch.”
Quân Tiêu Dao nói.
Một bên, đám người Vân Huyền Hư, Vân Ngọc Sanh đều khẽ gật đầu.
Bọn họ đương nhiên sẽ không cho rằng Quân Tiêu Dao muốn gạt bọn họ sang một bên.
Mà bọn họ cũng phải dựa vào lực lượng của mình đi đạt được cơ duyên, không thể vẫn luôn đi theo phía sau Quân Tiêu Dao.
Dưới sự che chở của hắn, không cách nào triệt để trưởng thành.
Mà theo những thạch khôi này dần hồi phục, những thiên kiêu ở đây cũng bắt đầu tự mình tản đi, xông về những địa phương khác nhau.
Quân Tiêu Dao cũng lướt về một chỗ.
Ở phía sau hắn, có một thạch khôi liều chết xông lên, Quân Tiêu Dao một chưởng hạ xuống, đánh bay hắn.
Sau đó, Quân Tiêu Dao bắt đầu xâm nhập vào trong trung tâm.
Sau khi đi qua mấy tòa cung điện, Quân Tiêu Dao cũng phát hiện ra một ít bảo bối.
Thế nhưng những bảo bối này đối với hắn mà nói, không có quá nhiều hấp dẫn.
Đều là một ít thánh dược, thần đan vân vân tài nguyên.
Tuy rằng đối với Quân Tiêu Dao không có hấp dẫn, nhưng hắn vẫn thu hết toàn bộ.
Dù sao Quân Tiêu Dao cũng có ý định trùng kiến Quân Đế Đình ở vũ trụ Huyền Hoàng.
Vì vậy, các nguồn lực là điều cần thiết.
Hắn lại không thể điều động toàn bộ tài nguyên từ đế tộc Vân thị.
Mà theo Quân Tiêu Dao tiếp tục xâm nhập.
Một khắc nào đó, hắn bỗng nhiên nhìn về phía một cung điện có vẻ có hơi đơn giản.
Quân Tiêu Dao lộ ra một chút hứng thú, đi vào.
Sau khi đi vào cung điện đơn giản này.
Trong mắt Quân Tiêu Dao lóe lên một vẻ kỳ lạ.
Bởi vì trong tòa cung điện này, không có bất kỳ thứ nào như bảo bối hay cổ khí gì đó.
Chỉ có một bàn trà phong cách cổ xưa, còn có hai tấm đệm cói.
Trên bàn trà có bày một bàn cờ.
Phía trên có vài quân cờ đen trắng.
Dù vạn cổ tuế nguyệt tĩnh mịch nhưng phía trên vẫn không có một hạt bụi nào.
Vẻ mặt Quân Tiêu Dao kỳ quái.
Hắn suy nghĩ, trực tiếp ngồi lên một trong hai tấm đêm cói.
Mà trong nháy mắt hắn ngồi xuống.
Thần mang vô tận dâng lên, bao phủ thân người Quân Tiêu Dao!
Ngay sau đó, khi Quân Tiêu Dao lại lần nữa lấy lại tinh thần.
Lại phát hiện, hắn giống như đang ngồi xếp bằng ở sâu trong hư không một vũ trụ tối tăm.
Ngân Hà xung quanh mênh mông cuồn cuộn, hàng tỉ ngôi sao lấp lóe.
Nhưng tất cả những thứ này đều không thể thu hút sự chú ý của Quân Tiêu Dao.
Bởi vì đối diện với hắn, thình lình xuất hiện một dáng người ngồi xếp bằng toàn thân bảo phủ thần mang vàng óng.
Mà bóng người này Quân Tiêu Dao cũng không xa lạ gì.
Bởi vì lúc trước hắn đã từng nhìn thấy trong cảm ứng ảo cảnh của dấu ấn Nhân Hoàng.
Chính là chủ nhân cũ của vũ trụ Huyền Hoàng.
Hay là nói.
Là Nhân Hoàng, Hiên Viên Đại Đế!
Hiên Viên Đại Đế, toàn thân bao phủ thần mang lập lòe, ngay cả Quân Tiêu Dao cũng không thể nhìn thấy diện mạo của hắn.
“Là một loại khảo nghiệm ảo cảnh nào đó sao?”
Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Người trước mặt hắn sừng sững trang nghiêm, giống như được bao phủ bởi ánh sáng của thần minh, sâu không lường được, không thể ước đoán.
Thời gian và năm thắng giống như đều chảy xuôi qua bên thân hắn.
Chúng sinh cúng bái, văn minh thiên chương, nhân đạo phù văn, chiếu rọi vời quanh thân thể hắn.
Ngay cả Quân Tiêu Dao cũng không khỏi âm thầm tán thưởng.
Không hổ là nhân vật truyền kỳ của Giới Hải.
Phong thái của vị Hiên Viên Đại Đế này ngược lại đúng thật là che đậy vạn cổ.
Không thẹn với danh xưng Nhân Hoàng.
Nếu là như là thiên kiêu khác ở đây đối mặt với Hiên Viên Đại Đế, tuyệt đối sẽ cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé, như sâu như kiến.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại hoàn toàn không có loại cảm giác này.
Hắn chỉ có hơi tán thưởng cường giả như vậy.
Lại nói, cường giả kinh diễm như này, Quân Tiêu Dao cũng đã gặp qua không ít.
Vô Cung Đại Đế, Thanh Đế, Khí Thiên Đại Đế, ai trong số đó mà không có loại phong thái cường giả đè ép vạn cổ, che lấp năm tháng vô tận chứ?
Cho nên Quân Tiêu Dao chỉ có hơi tán thưởng, hơi xúc động, nhưng cũng không có chút cảm giác ngưỡng mộ hoặc là tôn sùng nào.
Mà lúc này, Hiên Viên Đại Đế kia, hay là nói, huyễn ảnh kia cầm một quân cờ màu đen lên, đặt lên bàn cờ trước mặt.
Lập tức, gió nổi mây vần!
Vũ trụ tinh không xung quanh, ngôi sao đầy trời, đều tựa như sinh ra biến ảo theo quân cờ Hiên Viên Đại Đế đánh xuống!
Đẩu chuyển tinh di!
“Thì ra là thế, loại khảo nghiệm này sao?”
Quân Tiêu Dao cuối cùng cũng hiểu rõ, đây cũng là một loại khảo nghiệm nào đó.
Mà nếu như đã là khảo nghiệm, vậy thì chắc chắn sẽ có thu hoạch hoặc phần thưởng nào đó.
Quân Tiêu Dao ngược lại có chút hiếu kỳ.
Đánh cờ cùng Hiên Viên Đại Đế, đây cũng không phải cơ hội mà ai cũng có được.
Mà lại lui thêm bước nữa, cho dù có loại cơ hội này.
Lại có mấy người có dũng khí đánh cờ cùng Hiên Viên Đại Đế chứ?
Sợ là ngay cả hạ cờ cũng không dám, sẽ bị loại khí tức kia chấn nhiếp.
Mà Quân Tiêu Dao, lại mỉm cười, vô cùng thong dong.
Cũng cầm một quân cờ màu trắng lên, đánh xuống!
Bình địa kinh lôi!
Phong vân khuấy động!
Khí thế không hề yếu hơn Hiên Viên Đại Đế!
Có lẽ là bởi vì đang ở trong.
Cho nên nơi trời đất biến ảo sau khi Quân Tiêu Dao đánh cờ không hề kém Hiên Viên Đại Đế chút nào.
Đương nhiên, quan trọng nhất là không phải so khí thế mà là so tài đánh cờ.
Mà theo hai người hạ cờ, lại khí tức dồi dào kia cũng càng ngày càng bành trướng ra.
Đây quả thực không là tại hạ cờ, mà là đang điểu khiển càn khôn biến hòa, vận mệnh chúng sinh!
“Thiên địa làm bàn cờ, chúng sinh làm quân cờ, cảnh giới của Hiên Viên Đại Đế đã cao thâm đến mức này rồi sao?”
Quân Tiêu Dao cũng âm thầm cảm thán.