Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Bàn về thực lực, những thiên kiêu đến rèn luyện này đều không yếu.
Nhưng luận kinh nghiệm thực chiến, so với những Trấn Giới quân thân kinh bách chiến này, vẫn có khoảng cách.
Nhưng ở trên chiến trường, trong nháy mắt là có thể định đoạt sinh tử.
Nếu có thiên kiêu liên lụy bọn họ, tổn thất rõ ràng cũng sẽ không nhỏ.
“Nhưng nói thật, tuy phần lớn thiên kiêu đều là con chồng trước.”
“Nhưng nếu có thiên kiêu thực lực cực mạnh gia nhập, vậy ngược lại là một loại may mắn.”
“Ta biết người ngươi chỉ là ai, thiếu chủ Vân thị nhỉ.”
“Đúng vậy, mặc kệ thiếu chủ Vân thị gia nhập đội ngũ nào, đội ngũ đó đều phải bay vùn vụt.”
“Dù sao cũng là thiên kiêu cấp Phá Cấm, chiến lực không phải để trưng cho đẹp.”
“Các ngươi cảm thấy, thiếu chủ Vân thị sẽ được phân phối đến đội ngũ nào?”
“Chuyện đó còn cần phải nói, tuyệt đối sẽ được phân phối đến mười đội ngũ vương bài đầu.”
“Cũng đúng, nhân vật cỡ đó, thân gia tính mạng quá mức quan trọng, không thể tuỳ tiện xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.”
Những binh sĩ Trấn Giới quân này đều cho rằng, Quân Tiêu Dao nhất định sẽ được phân phối đến trong đội ngũ mười hạng đầu.
Mà lúc này, trong một khu vực của quân doanh.
Cũng có binh sĩ đang nghị luận.
Đây là quân doanh thuộc về tiểu đội số 72.
Đưa mắt nhìn lại, không hề có tồn tại khí tức cường đại.
Hơn nữa làm người ta bất ngờ là, nhìn qua tiểu đội số 72, có rất nhiều binh sĩ già yếu tàn tật.
Nếu không thì là một vài tu sĩ trẻ tuổi vừa gia nhập Trấn Giới quân.
Những tu sĩ tuổi trẻ này, phần lớn đều là tán tu, hoặc là đến từ tiểu thế lực.
Thân phận địa vị so với đám thiên kiêu đến rèn luyện khác biệt như ngày và đêm.
Này liếc mắt qua, tiểu đội số 72, đích thật là tinh khiết pháo hôi bộ đội.
“Haizz, không biết lần này có thiên kiêu sẽ được phân phối đến trong tiểu đội chúng ta không nữa.”
Một lão tu sĩ mù một mắt nói.
Ông ta coi như là nhân vật lâu năm của tiểu đội số 72, tu vi cũng không tầm thường, là cảnh giới Huyền Tôn Vô Thượng.
Nhưng rất rõ ràng, đã thiêu đốt tiềm lực, con đường tu luyện chấm dứt tại đây.
“Ông cảm thấy sẽ có thiên kiêu đến trong loại đội ngũ như chúng ta chắc?”
“Cho dù có, phỏng chừng cũng chỉ là nhân vật râu ria, hoặc là con mèo con chó không được coi trọng thôi.”
Một tu sĩ cụt một tay khác cười khổ nói, mang theo tự giễu.
“Nghe nói quy mô của đại triều Tang Yêu lần này xưa giờ chưa từng có, không biết tiểu đội số 72 của chúng ta, có thể gắng gượng qua lần này không đây.”
Lão tu sĩ mắt mù thở dài.
Mà lúc này, một giọng nữ chợt vang lên.
“Chúng ta nhất định có thể gắng qua.”
Một nữ tử đi tới.
Nàng mặc một bộ váy giáp màu lam nhạt, tóc dài đen nhánh buộc thành bím đuôi ngựa, lộ ra tư thế hiên ngang.
Có lẽ vì nàng đã rèn luyện trong quân đội thời gian dài, trên người không có tí thịt thừa, eo thon uyển chuyển vừa nắm tay, chân dài dẻo dai thon dài, trắng mịn như ngọc.
Nàng chính là đội trưởng của tiểu đội số 72, Lục Tinh Linh!
“Đội trưởng!”
Thấy Lục Tinh Linh đến, thành viên tiểu đội số 72 ở đây đều đứng dậy.
Ai có thể nghĩ tới, đội trưởng tiểu đội số 72 lại là một nữ tử tuổi trẻ mỹ mạo.
“đại triều Tang Yêu lần này quả thực không thể khinh thường, cho nên chúng ta phải sớm chuẩn bị đầy đủ, lấy trạng thái tốt nhất nghênh chiến.”
Tuy dung mạo Lục Tinh Linh cực đẹp, nhưng vì quanh năm đều ở trong Trấn Giới quân nên đã dưỡng thành khí chất hiên ngang oai hùng, không có cảm giác nhu mì của nữ tử bình thường.
Giọng nói thanh thúy, mang theo một loại quả quyết.
“Đã rõ.”
Đám người lão tu sĩ mắt mù và tu sĩ cụt một tay đáp.
Nhưng trong lòng bọn họ đều rõ, chuyến này đi, có lẽ là có đi mà không có về.
Mà lúc này, một âm thanh có phần chói tai bỗng vang lên.
“Lục đội trưởng, lại ở đây làm phấn chấn lòng người đấy à, các ngươi còn không chịu đối mặt với hiện thực lạnh băng này sao?”
“đại triều Tang Yêu lần này trước giờ chưa từng có, tiểu đội số 72 các ngươi rất có thể có đi không về, cả đội bị diệt.”
Theo âm thanh truyền đến, mấy bóng người đi tới đây.
Dẫn đầu là một đại hán râu quai nón mặc chiến giáp.
Khí tức trên người trái lại cũng hùng hồn, đã đạt đến cảnh hoá Tạo Hóa Thần Tôn.
Hắn là đội phó tiểu đội số 9, tên là Hầu Cổ.
“Bọn ta có thể trở về hay không, liên quan gì đến ngươi?”
Nhìn Hầu Cổ, khuôn mặt Lục Tinh Linh mang vẻ lạnh lùng.
Ánh mắt Hầu Cổ nhìn Lục Tinh Linh đặc biệt ngừng lại chiếc eo thon không đủ một nắm và đôi chân dài trơn bóng mềm dẻo của nàng.
Có lẽ vì huấn luyện thời gian dài, dáng người của Lục Tinh Linh rất gọn gàng cân xứng, không có tí thịt thừa nào.
“Tuyệt phẩm...”
Trong lòng Hầu Cổ thầm khen.
Trong Trấn Giới quân, tu sĩ nữ vốn không nhiều lắm.
Nữ tử dung mạo dáng người tuyệt hảo cỡ này như Lục Tinh Linh, lại càng hiếm hoi ít thấy.
Nhận ra ánh mắt của Hầu Cổ, vẻ mặt Lục Tinh Linh càng thêm lạnh lẽo.
Hầu Cổ cười nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy mỹ nhân như Lục đội trưởng, nếu chết trong miệng Tang Yêu thì cũng không khỏi quá mức phung phí của trời.”
“Không liên quan gì tới ngươi, nếu như không có chuyện gì, mời ngươi rời đi, bọn ta còn phải chuẩn bị chiến đấu.”
lá mặt lá trái với Hầu Cổ.
“Haiz, nói thật, các ngươi hà tất lừa mình dối người.”
“Nói câu không dễ nghe, tiểu đội số 72 các ngươi, vốn chính là đội ngũ bia đỡ đạn.”
“Đại triều Tang Yêu lần này, các ngươi nhất định chắn ở trước làm bia đỡ đạn, muốn mạng, khó lắm.”
Tính tình Lục Tinh Linh rất ngay thẳng, không có gì cong cong quẹo quẹo, càng lười
Hầu Cổ lắc đầu thở dài, dường như rất có vài phần tiếc hận.