Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Lời này tuy rằng rất chói tai, nhưng một vài thành viên tiểu đội số 72 ở đây đều sắc mặt ảm đạm, nói không ra lời phản bác.
Bởi vì đây vốn là sự thật.
Phải biết rằng, ở thời kỳ cường thịnh, đội của bọn họ cũng là đội ngũ vương bài xếp hạng mười hạng đầu.
Đội ngũ thành lập có chừng hơn mười vạn người.
Nhưng sau này, bởi vì đã xảy ra một vài chuyện.
Dẫn đến một nhánh đội ngũ bọn họ bị trọng thương, tan rã.
Thành viên bây giờ đều không đến vạn người, hơn nữa phần lớn đều bị thương bệnh, là già yếu bệnh tàn.
Xếp hạng cũng từ đội ngũ vương bài mười hạng đầu lúc trước, biến thành đội ngũ bia đỡ đạn xếp hạng bảy mươi hai hiện tại.
“Chuyện đó lại có quan hệ gì với ngươi, cần ngươi tới quan tâm chắc?”
Đôi mắt Lục Tinh Linh vẫn mang theo lạnh lùng.
Không hề vì mấy lời chói tai của Hầu Cổ mà sinh ra dao động gì.
“Ha ha, không sao, dù sao ta và phụ thân ngươi cũng coi như quen biết một hồi.”
“Tuy hắn đã chết, nhưng ngươi là nữ nhi của hắn, ta cũng nên chiếu cố mới được.”
“Thế này đi, chỉ cần ngươi nguyện ý quy thuận ta thì ta sẽ xin chỉ thị với thượng cấp, để tiểu đội số 72 của ngươi nhập vào trong tiểu đội số 9 của ta.”
“Như vậy, người tiểu đội các ngươi đều có cơ hội tiếp tục sống, thế nào?”
Hầu Cổ nói xong, trên mặt còn treo một nụ cười làm người ta khó chịu.
Đặc biệt là ánh mắt nhìn Lục Tinh Linh, có loại nóng cháy không hề che giấu.
“Nằm mơ!”
Lục Tinh Linh cắn răng, đôi mắt mang theo chán ghét sâu sắc.
Nhắc đến vong phụ, đây là tâm kết của nàng, cũng là vết sẹo nàng không muốn vạch ra.
Mà Hầu Cổ này, vậy mà bỉ ổi như vậy, cố ý xé ra vết sẹo của nàng kích thích nàng.
Nhìn thái độ của Lục Tinh Linh, nụ cười trên mặt Hầu Cổ cũng từ từ vụt tắt, trong mắt lóe lên một vệt che giấu.
“Lục Tinh Linh, ta ba lần bốn lượt ưu ái ngươi, ngươi đều cự tuyệt như thế, không khỏi quá mức ngoan cố rồi đó!”
“Nếu ngươi không đi, ta trực tiếp gọi người của đội chấp pháp tới.” Lục Tinh Linh lạnh giọng nói.
Trong Trấn Giới quân có quy định nghiêm ngặt, là không cho phép nội đấu.
Nếu đánh nhau trong thành luỹ Tam Hoàng, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, sẽ có đội chấp pháp ra tay trừng phạt.
“Hừ, không biết lòng người tốt.”
Hầu Cổ hừ lạnh.
Lúc hắn đang chuẩn bị rời đi.
Bỗng nhiên, nơi xa có động tĩnh truyền đến, có chi chít tiếng xé gió vang lên.
Còn có binh sĩ Trấn Giới quân đang hô lớn.
“Thiên kiêu đến rèn luyện đã tới, bọn họ sẽ vào trong đội ngũ đã được phân phối sẵn của từng người!”
“Ồ, đã tới rồi sao?”
Hầu Cổ hơi mỉm cười.
Tuy đối với phần lớn đội ngũ, những thiên kiêu đến rèn luyện này đều là tồn tại như con chồng trước.
Nhưng dùng xếp hạng của tiểu đội số 9 bọn họ.
Có thể phân đến trong đội ngũ bọn họ, hẳn đều là một số thiên kiêu thân phận bất phàm, thực lực cực mạnh.
Những thiên kiêu này không phải tồn tại như con chồng trước.
Thậm chí có thể nói là một luồng trợ lực cực kỳ mạnh!
“Không biết sẽ có những truyền nhân Bất Hủ, Đế tộc tinh anh nào gia nhập tiểu đội số 9 của ta?”
Hầu Cổ bật cười.
Mà nghe được lời này, bên tiểu đội số 72, rất nhiều thành viên đều thầm than trong lòng.
Người so với người, tức chết người, chênh lệch giữa các đội ngũ, cũng khác nhau một trời một vực.
Tiểu đội số 9 vốn là quân vương bài, lần này nếu lại có thiên kiêu cường đại gia nhập, vậy chẳng khác nào như hổ thêm cánh.
Mà tiểu đội số 72 bọn họ thì sao?
Sẽ có thiên kiêu nào cam nguyện coi tiền như rác, gia nhập bọn họ?
Dù có thiên kiêu gia nhập, phỏng chừng cũng là tồn tại linh tinh, yếu nhớt.
Lúc này, trong hư không, có một bóng dáng long hành hổ bộ mà tới.
Quanh người mang theo khí tức mịt mờ, khiến cho người ta nhìn không rõ.
Nhưng cảm giác cho người ta lại tựa như một Thần Ma tuổi trẻ đang cất bước.
Loại cảm giác áp bách đó làm Lục Tinh Linh đều cảm thấy ngột ngạt.
“Vị kia là, Vương giả trẻ tuổi của đế tộc Hạ Hầu, Hạ Hầu Thần Tàng!”
“Hắn chính là một trong Ngũ đại thiên kiêu vương giả Đông Tây Nam Bắc Trung, Trung Thánh sao?”
“Quả nhiên khí tức phi phàm, không hổ là Vương giả trẻ tuổi của đế tộc!”
Hạ Hầu Thần Tàng đến gây nên náo động rất lớn trong khu vực này.
Dù sao tên tuổi của Hạ Hầu Thần Tàng cũng cực kỳ vang dội.
“Tiểu đội số 9 ở nơi nào?”
Hạ Hầu Thần Tàng lên tiếng dò hỏi.
Hầu Cổ nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên lẫn mừng rỡ, mở miệng hô: “Hạ Hầu công tử, ta là đội phó của tiểu đội đệ chín, Hầu Cổ.”
“Ừm, vậy thì tốt, ta sẽ gia nhập đội ngũ của các ngươi rèn luyện.” Hạ Hầu Thần Tàng nói.
“Có Hạ Hầu công tử gia nhập, đối với tiểu đội số 9 ta, quả thực như hổ thêm cánh.”
Nét vui mừng trên mặt Hầu Cổ áp chế không nổi nữa.
Trong ánh mắt hắn mang theo một loại đắc ý và khoe khoang, nhìn về phía Lục Tinh Linh, mang theo khiêu khích.
“Lục đội trưởng, thế nào, kêu ngươi gia nhập, ngươi không gia nhập, bây giờ hối hận chưa?”
Hầu Cổ cười rất khoái trá.
Cho ngươi cự tuyệt ta này!
Cho ngươi giả vờ dè dặt này!
Hiện tại gắng không nổi nữa nhỉ.
Lục Tinh Linh nắm chặt nắm đấm.
Nàng không hối hận, tâm thái cũng không sụp đổ.
Bởi vì nàng đã sớm biết, không có thiên kiêu cường đại nào sẽ được phân đến trong đội ngũ bia đỡ đạn của.
Dù có, phỏng chừng cũng là mấy tên tôm tép, chỉ là con chồng trước mà thôi.
Vốn đã không có hi vọng, lại nói thất vọng gì chứ?
Khuôn mặt mỹ lệ của Lục Tinh Linh mang theo kiên nghị, đôi mi thanh tú khẽ nhếch nói.
“Lục Tinh Linh ta trước giờ đều sẽ không hối hận.”
“Đội ngũ của bọn ta, không dựa vào trời, không dựa vào đất, chỉ dựa vào lực lượng của chính mình!”
“Nếu chết trận, đó là mệnh của bọn ta, nhưng cũng là vinh quang của bọn ta, bởi vì bọn ta vì chúng sinh Giới Hải mà chết!”
“Ta nghĩ hạng người tham sống sợ chết như ngươi, hẳn vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu ý những lời này đâu!”
Những lời của Lục Tinh Linh đinh tai nhức óc, giống như vang vọng khắp quân doanh.
Rất nhiều ánh mắt đều quăng tới.
“Lục Tinh Linh, ngươi...”
Cảm nhận được rất nhiều ánh mắt nhìn chăm chăm, mặt mũi Hầu Cổ không nén được giận.
Còn nói làm tâm thái Lục Tinh Linh sụp đổ, tâm thái của hắn ngược lại muốn sụp đổ trước.
Mà lúc này, một âm thanh mang theo ý khen ngợi loáng thoáng chợt từ đằng xa truyền đến.
“Nói không sai.”
Hầu Cổ nghe vậy, trong lòng càng thêm tức giận, vô thức mở miệng quát lớn.
“Là ai, ai dám nói lung tung!”