Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Trong lòng Hầu Cổ có nộ ý.
Mặt mũi hắn vốn không nén được giận.
Bây giờ lại còn có người dám ầm ĩ, đứng bên Lục Tinh Linh.
Hắn dù sao cũng là đội phó tiểu đội số 9, ở trong Trấn Giới quân cũng coi như có chút quyền lực.
Hắn không cần mặt mũi sao?
Nơi xa, một bóng dáng áo trắng cao ráo hờ hững đạp không mà tới.
Y quan thắng tuyết, không minh xuất trần.
Những nơi đi qua, dường như thiên địa đều có ánh sáng.
Nếu như vừa rồi lúc Hạ Hầu Thần Tàng đến, dẫn đến các phương chú mục.
Vậy khi bóng dáng này đến, quả thực giống như muốn cướp đi tất cả quang huy giữa thiên địa.
Cho dù là Hạ Hầu Thần Tàng cũng dường như trở thành nền.
Hầu Cổ liếc mắt nhìn qua, có phần ngớ ra, sững người.
Người đến không phải Quân Tiêu Dao, còn là người nào.
“Trời ạ, là thiếu chủ Vân thị, hắn thế mà tự mình đến quân doanh?”
“Vãi, nhân vật cỡ này lại tự hạ địa vị, tự mình đến đây, hắn rốt cuộc muốn gia nhập đội ngũ phương nào?”
“Lẽ nào là mấy đội ngũ vương bài xếp hạng năm hạng đầu sao?”
Quân Tiêu Dao đến, không thể nghi ngờ là đã kích thích sự ồn ào nơi đây.
Cho dù là ở nơi xa xôi hẻo lánh như thành luỹ Tam Hoàng
Bọn họ vẫn từng nghe qua tên của Quân Tiêu Dao.
Rất nhiều người đều cho rằng, Quân Tiêu Dao sau này có năng lực thay thế cha hắn, trở thành người thủ quan tân nhiệm.
Cho nên ở nơi như thành luỹ Tam Hoàng, dòng dõi của người thủ quan như Quân Tiêu Dao, tự nhiên là tồn tại được mọi người chú mục.
Sắc mặt Hạ Hầu Thần Tàng khó coi.
Lúc hắn vừa đến, gây nên náo động không nhỏ.
Nhưng Quân Tiêu Dao đến, trực tiếp khiến cho toàn bộ quân doanh đều sôi trào.
Không biết có bao nhiêu binh sĩ vây tới, muốn tận mắt nhìn thấy tồn tại như thần đồng trong thế hệ trẻ của Giới Hải.
“Lời ta nói có vấn đề gì à?”
Quân Tiêu Dao giọng điệu lạnh nhạt, nhìn về phía Hầu Cổ.
Mà Hầu Cổ vốn lớn lối vô cùng, lại như gà trống bị bóp cổ, sắc mặt đều hơi trắng bệch, bờ môi khẽ run.
“Không, đương nhiên không có, tại hạ không biết là Vân Tiêu thiếu chủ giá lâm, mong được thứ lỗi.”
Hầu Cổ hạ thấp tư thái, cúi đầu chín mươi độ vuông vức, không lệch một phân.
Động tác đó cứ gọi là tiêu chuẩn!
Dù ở nơi như thành luỹ Tam Hoàng, lực ảnh hưởng của bối cảnh sẽ có suy yếu.
Nhưng thân phận địa vị của Quân Tiêu Dao, quả thực hơi cao, cho nên có suy yếu thế nào cũng không phải tồn tại có thể tuỳ tiện trêu chọc.
Tí tẹo quyền lực và địa vị đội phó của hắn, ở trước mặt Quân Tiêu Dao, ngay cả xách giày cũng không đủ.
Nhìn xem thấp như vậy ba cái bốn, ủy khúc cầu toàn Hầu Cổ.
Thành viên tiểu đội số 72, đám người như lão tu sĩ mắt mù, tu sĩ cụt một tay đều hít vào một hơi khí lạnh, thán phục không thôi.
Bọn họ chưa từng thấy dáng vẻ Hầu Cổ hèn mọn như thế?
Quả thực làm lòng người thoải mái!
Lục Tinh Linh nhìn Quân Tiêu Dao, cũng mang theo tò mò.
“Ngươi nói không sai.”
Quân Tiêu Dao nhìn về phía Lục Tinh Linh, mỉm cười.
Lục Tinh Linh thấy mà sững sờ.
Loại nhân vật thân phận cao quý không tả nổi, lại có thiên đại lai lịch, vậy mà lại đáp lời nàng.
Điều này khiến Lục Tinh Linh có cảm giác như đang nằm mơ, có chút không quá chân thực.
“Đây là cha ta dạy ta.” Lục Tinh Linh nói.
Đối mặt với Quân Tiêu Dao, nàng trái lại không quá mức lo lắng, mà là nỗ lực để mình tỏ ra ôn hoà, tự nhiên hào phóng.
Càng không thể khúm núm, khom lưng uốn gối giống như Hầu Cổ.
Nhưng như này lại làm Quân Tiêu Dao có vẻ thưởng thức loáng thoáng.
Đầu năm nay, người không kiêu ngạo không tự ti, có cốt khí cũng không nhiều.
Đừng nói chi nàng còn là một nữ tử.
“Vậy phụ thân của ngươi, quả là một nhân vật, không biết bây giờ hắn đang ở nơi nào?” Quân Tiêu Dao tùy ý hỏi.
Nghe đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Lục Tinh Linh hơi ảm đạm xuống.
“Ông ấy... đã chết trận.”
“Xin lỗi.”
Quân Tiêu Dao nói.
Sau đó, hắn nói sang chuyện khác: “Xin hỏi tiểu đội số 72 ở khu vực nào?”
“Tiểu đội số 72?”
Lục Tinh Linh ngây ngẩn cả người.
Cái kia Hầu Cổ cũng ngây người.
“Sao vậy?” Quân Tiêu Dao hỏi.
“Vân Tiêu thiếu chủ, ta là đội trưởng tiểu đội số 72, Lục Tinh Linh.” Lục Tinh Linh nói.
Một ý nghĩ khó tin từ trong lòng nàng hiện ra.
Nhưng chuyện này, làm sao có thể?
“À, đúng là trùng hợp, sau này lại phải làm phiền Lục đội trưởng một phen rồi.” Quân Tiêu Dao mỉm cười nói.
Hắn cũng không nghĩ đến, đội trưởng tiểu đội số 72 lại là nữ tử trước mặt.
“Cái gì, Vân Tiêu thiếu chủ bị phân phối đến tiểu đội số 72, chuyện này sao có thể chứ?”
“Chuyện này quả thực quá hoang đường, tiểu đội số 72 là tiểu đội bia đỡ đạn đó, nguy hiểm quá lớn.”
“Đúng đó, huống chi đại triều Tang Yêu lần này, hoàn toàn không phải trước đó có thể so sánh, tiểu đội số 72 phỏng chừng có đi mà không có về...”
Tất cả binh sĩ Trấn Giới quân ở đây đều kinh hãi, ngạc nhiên, không dám tin.
Có thể nói, dù là Quân Tiêu Dao bị phân phối đến tiểu đội thứ nhất, bọn họ cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ tẹo nào.
Nhưng phân phối đến tiểu đội số 72, như thế về cơ bản là đi chịu chết.
Nhưng Quân Tiêu Dao có thân phận gì, ai dám để hắn đi chịu chết?
Trong nhất thời, một số binh sĩ Trấn Giới quân có chút khôn khéo, trong mắt đều lóe qua tia sáng lạ.
Trong chuyện này nhất định có gì đó mờ ám.
Xem ra là liên quan đến đánh cờ giữa đại nhân vật.
Chẳng qua, đây không phải chuyện bọn họ có thể nhọc lòng.