Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao không quan tâm chuyện này lắm.
Món nợ này, chờ sau khi hắn rèn luyện ở đây trở về lại tính cũng không muộn.
Qua chừng nửa tháng sau.
Bất chợt, Quân Tiêu Dao đang ngồi xếp bằng điều tức trong doanh địa nghe thấy một hồi tiếng kèn lệnh thê lương.
Tiếng kèn lệnh này truyền khắp cả thành luỹ Tam Hoàng.
Ngay sau đó, vô số tiếng nổ vang và tiếng xé gió vang lên.
Đó là tu sĩ Trấn Giới quân đang xuất phát.
Lúc này, Lục Tinh Linh đi đến chỗ Quân Tiêu Dao.
Mái tóc dài của nàng buộc đuôi ngựa, cả người lộ ra vẻ già dặn lại nhẹ nhàng khoan khoái.
Bởi vì rèn luyện hàng năm, dáng người cũng rất tốt, eo nhỏ căng chặt mềm dẻo, hai chân đặc biệt mượt mà thon dài, có tính co dãn căng chặt.
Nàng mặc một bộ váy giáp màu lam nhạt, lúc này nhìn qua, hệt như một nữ võ thần tôn tư thế hiên ngang.
“Vân Tiêu thiếu chủ, kèn lệnh xuất chinh đã thổi lên, chuẩn bị một phen, chúng ta xuất phát thôi.” Lục Tinh Linh nói.
“Được.” Quân Tiêu Dao gật đầu.
Trong quân doanh tiểu đội số 72, thành viên đã bắt đầu tập kết.
Cả đội ngũ, nhân số không đến vạn người.
Trong biên chế đội ngũ của Trấn Giới quân, nhân số đã là cực ít.
Vốn dĩ nhân số thưa thớt như này thì sẽ bị chia nhỏ.
Nhưng dưới yêu cầu mãnh liệt của Lục Tinh Linh, vẫn giữ lại.
Đương nhiên, tuy rằng giữ lại, nhưng cũng là đội ngũ bia đỡ đạn, không sớm thì muộn có một ngày sẽ tiêu hao sạch sẽ.
Mà lúc này, mỗi thành viên tiểu đội số 72 đều chiến ý sục sôi, trong mắt thậm chí có vẻ hưng phấn.
Vốn dĩ, đối với lần xuất chinh này, rất nhiều người đều ôm tử chí, cảm thấy có lẽ không về được.
Nhưng bây giờ...
Tất cả đều vì một người mà thay đổi.
Cách đó không xa, bóng dáng Quân Tiêu Dao và Lục Tinh Linh đồng thời xuất hiện.
“Bái kiến Lục đội trưởng, Vân Tiêu thiếu chủ.”
Thành viên ở đây cùng hô lên.
Quân Tiêu Dao tuy chỉ là thiên kiêu nửa đường gia nhập rèn luyện.
Nhưng thân phận của hắn vẫn còn đó, hiển nhiên không thể bị coi như thành viên bình thường mà đối đãi.
“Ha ha, Lục đội trưởng và Vân Tiêu thiếu chủ đứng chung một chỗ, còn thật sự hơi xứng đôi đó.”
Lão tu sĩ mắt mù chợt trêu ghẹo.
Hắn là người cũ cùng lứa với phụ thân Lục Tinh Linh, tư lịch cũng lâu nhất.
Cho nên tự nhiên có thể trêu chọc một tí.
Hơn nữa sau khi chung sống trong khoảng thời gian này, hắn cũng phát hiện Quân Tiêu Dao không có dáng vẻ kiêu ngạo của thiếu chủ Đế tộc, hẳn sẽ không để ý đùa giỡn gì đó.
“Nói lung tung gì đó?”
Lục Tinh Linh vậy mà hiếm khi có một tia mất tự nhiên, khuôn mặt nổi lên một vệt đỏ không dễ phát hiện.
Khóe mắt nàng liếc qua, vô ý thức nhìn Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao chỉ cười, không hề để bụng.
“Được rồi, sự bùng nổ của đại triều Tang Yêu lần này không thể khinh thường.”
“Địa điểm chúng ta phải đến nằm ở vùng đất Tinh Hài trong phạm vi khu Sương Trắng.”
Lục Tinh Linh dùng giọng điệu nghiêm túc nói.
Giỡn thì giỡn, lúc nghiêm túc, Lục Tinh Linh cũng là một nhân vật nữ hán tử thiết huyết.
“Bọn ta hiểu.”
Thành viên ở đây đều hô lên.
Nhìn từng ánh mắt kiên nghị, trong lòng Lục Tinh Linh bỗng có chút xúc động.
Tuy đội ngũ của nàng được gọi là tiểu đội bia đỡ đạn.
Nhưng những người này vẫn kiên định không đổi đi theo nàng.
Lục Tinh Linh bỗng mở miệng, cất tiếng nói: “Lần này, ta hi vọng, tất cả mọi người đều có thể sống trở về.”
Nghe được lời này, trong mắt đám thành viên có tuổi đời như lão tu sĩ mắt mù, tu sĩ cụt một tay đều lộ ra ý cười.
Nói về điểm vị tình người này, Lục Tinh Linh đúng là y hệt phụ thân nàng.
Chẳng qua là, một vị thống lĩnh tốt như thế lại vì bị người hãm hại, cuối cùng vô tội ngã xuống.
Nghĩ tới đây, trong lòng một số thành viên đều thở dài.
Song một mắt của lão tu sĩ mắt mù, lại nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
Lấy thân phận địa vị của Quân Tiêu Dao, tuyệt đối thể thay phụ thân của Lục Tinh Linh đòi lại công đạo.
Lục Tinh Linh rõ ràng cũng hiểu điểm này.
Nhưng nàng lại chưa từng chủ động nhắc đến.
Nàng không muốn phiền phức hoặc là dựa vào người khác.
Mà bây giờ không phải lúc nói chuyện này, lão tu sĩ mắt mù chỉ có thể tạm thời chôn việc này trong lòng.
Rất nhanh, thành viên tiểu đội số 72 đều chờ xuất phát, tới nơi Trấn Giới quân tập kết.
Ở thành luỹ Tam Hoàng có từng chiếc sân cực kỳ rộng lớn.
Trấn Giới quân rậm rạp đếm không hết tập kết trong đó.
Có rất nhiều chiến thuyền trôi nổi giữa hư không.
Có chiến xa đồng xanh hàn quang sáng loáng ép qua hư không.
Một số thống lĩnh cường đại của Trấn Giới quân ngồi trên hung ẩn chứa huyết thống cổ xưa, toàn thân phát ra chiến ý hào hùng.
Quân Tiêu Dao đến nơi đây, nhìn thấy chiến trận này, cũng có phần tán thưởng.
Khó trách thành luỹ Tam Hoàng có thể bảo vệ Giới Hải an bình.
Khí thế đó, không tệ!
Mà bên này, vô số ánh mắt cũng rơi lên tiểu đội số 72.
Nói đúng ra, là rơi vào trên người Quân Tiêu Dao.
Nói cho cùng, thân phận cỡ như Quân Tiêu Dao lại gia nhập tiểu đội bia đỡ đạn, tương phản đó quá lớn, sẽ cực kỳ làm người khác chú ý.
“Đây vẫn là lần đầu chúng ta nhận được loại quan tâm như vậy đấy.” Lục Tinh Linh nói.
Giọng điệu mang theo một tia cười khổ và bất đắc dĩ.
Chỉ có Quân Tiêu Dao gia nhập, tiểu đội bia đỡ đạn của bọn họ mới sẽ nhận được loại quan tâm này.
“Yên tâm, là vàng thế nào cũng sẽ sáng.”
Quân Tiêu Dao mỉm cười.
Nữ tử Lục Tinh Linh này ngược lại là tướng tài, tính cách cũng già dặn rõ ràng.
Song nếu chỉ như thế, Quân Tiêu Dao cùng lắm cũng chỉ giúp một tay mà thôi.
Còn chưa có loại xúc động muốn thu nàng vào dưới trướng.
Hắn muốn xem biểu hiện của Lục Tinh Linh lúc rèn luyện sau này.
“Vậy mượn cát ngôn của thiếu chủ.” Lục Tinh Linh cũng mỉm cười.
Nàng trái lại không suy nghĩ gì nhiều.