Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu.
Mà trong mắt người ngoài, Hoàng Chỉ này có hơi hướng ngoại và buông thả quá.
Vậy mà trực tiếp “kề tai nói nhỏ” với Quân Tiêu Dao.
Lúc này trong đám người chiến tướng kia, lại có một người đi ra.
“Ngươi chính là Vân Tiêu à...”
“Thì sao?”
Quân Tiêu Dao nhìn về phía người kia.
Lại có một tên muốn nhắn vào hắn à?
“Ta tên là Tiêu Kiệt, đến từ Nhân Hoàng điện.”
Vị chiến tướng trẻ tuổi kia nói.”
Quân Tiêu Dao không cảm thấy bất ngờ.
Dù sao, mình cũng đã cự tuyệt thiên mệnh cua Nhân Hoàng.
Với lại, còn có Sở Tiêu ở đó.
Nhân Hoàng điện cũng không có thái độ gì tốt với hắn.
“Có việc gì?” Quân Tiêu Dao nói.
Tiêu Kiệt còn chưa nói gì, ở bên cạnh một chiến tướng nữ khác đến từ Nhân Hoàng điện mở miệng nói.
“Vân Tiêu, ta biết ngươi có chút bản lĩnh, từng nhân cơ hội lúc Sở Tiêu điện hạ chưa khống chế được cơ duyên của Nhân Hoàng, áp chế hắn.”
“Nhưng mà đây chỉ là tạm thời.”
“Đợi sau khi Sở Tiêu điện hạ lột xác, hào quang của ngươi sẽ ảm dạm đi, truyền kỳ không còn nữa.”
“Cuối cùng, sẽ chỉ làm nền.”
Vị nữ chiến tướng này, tên là Diêu Lâm, là người dưới trướng của Tam điện chủ Nhân Hoàng điện.
Lúc đầu khi Sở Tiêu về Nhân Hoàng điện, để quản lý một vài sự vụ.
Nàng bị tính tình cứng cỏi và lạc quan của Sở Tiêu hấp dẫn.
Lại thêm thân phận truyền nhân Nhân Hoàng.
Cho nên không bao lâu Diêu Lâm đã nảy sinh lòng hâm mộ.
Mà điều duy nhất khiến nàng không cam lòng chính là.
Khi Sở Tiêu đi Nhân Hoàng điện lúc trước từng bị thiếu chủ đế tộc Vân thị chèn ép.
Cho nên Diêu Lâm liền theo bản năng không có hảo cảm gì với Quân Tiêu Dao.
“Sở Tiêu điện hạ? Ha ha, đúng là chim sẻ biến thành phượng hoàng.”
Quân Tiêu Dao nghe vậy, chẳng những không tức giận mà còn thấy buồn cười.
Tên đã từng là thổ dân ở thế giới Thanh Dương, bây giờ lại biến hoá nhanh chóng thành điện hạ rồi.
Không thể không nói, tên Sở Tiêu đúng thật được xưng tụng là đứa con phiên bản.
Nhưng chuyện này là dưới sự dung túng của Quân Tiêu Dao, Sở Tiêu mới có thể bình yên phát triển như thế.
Bằng không, người khác sớm đã không còn rồi.
Với lại, nói về làm nền.
Rốt cuộc là Quân Tiêu Dao hắn làm nền cho truyền nhân của Tam Hoàng?
Hay là truyền nhân Tam Hoàng làm nền cho Quân Tiêu Dao hắn?
Chưa đến cuối cùng, chưa ai có thể khẳng định được đâu?
Nghe thấy giọng cười chế giễu không hề khách khí nào của Quân Tiêu Dao, Diêu Lâm nghiến chặt hàm răng trắng ngà.
Mà lúc này, một túc lão đứng ra hoà giải.
“Được rồi các vị, trước mắt sắp bắt đầu xuất chiến rồi, các người sắp phải đối mặt với khảo nghiệm khắc nghiệt nhất, cần nhất là đoàn kết.”
Mấy vị túc lão đều cảm thấy, cứu viện này có phải đã mời sai rồi hay không.
Đừng để còn chưa đánh, nội bộ đã xuất hiện tranh chấp.
“Có ta ở đây, không cần tới bọn họ.”
Quân Tiêu Dao thản nhiên nhìn đám người Di Cổ, Thác Phong, Tiêu Kiệt, Diêu Lâm.
Đây là lời nói thật.
“Lớn giọng quá đấy, coi chừng đến lúc đó vui quá hoá buồn đấy.” Di Cổ cũng thản nhiên nói.
“Ta lại muốn xem xem, có thể áp chế điện hạ, rốt cuộc ngươi bản lĩnh cỡ nào.” Diêu Lâm cũng nói.
Quân Tiêu Dao không quan tâm bọn họ nữa.
Mà cũng đúng lúc này, bên ngoài thành luỹ Tam Hoàng, sương đen cuồn cuộn, hư không lại rung động lần nữa.
Đại Đế Bạt tộc hiện thân.
“Các ngươi đã chuẩn bị xong rồi, tinh anh của tộc ta đã có hơi không kiềm chế nổi nữa rồi.”
Giọng Đại Đế Bạt tộc nhẹ nhàng, cứ như không hề lo lắng gì về lần ước chiến này, nắm chắc thắng lợi trong tay.
Bên phía Bạt tộc, sau lưng Đại Đế Bạt tộc, một đám sinh linh trẻ mang hơi thở cường đại xuất hiện.
Có người mặc giáp lạnh như băng, có người khí chất lộng lẫy phi phàm, sát khi xé đất trời, chiến ý vô cùng.
Giống như một nhóm Ma Thần sổ lồng, lại cứ như Tu La Địa Ngục thoát khỏi gông xiềng.
Hơi thở kia, khiến không ít thiên kiêu ở thành luỹ Tam Hoàng có hơi biến sắc.
Dường như bọn họ đã đánh giá thấp thực lực thiên kiêu của Bạt tộc.
Cho dù là chiến tướng của thế lực Tam Hoàng như đám Di Cổ thì nét mặt cũng có chút kỳ quái, có chút nghiêm trọng.
Tuy bọn họ cao ngạo, tự tin nhưng không có nghĩa bọn họ bị ngu.
Thiên kiêu bên trong Bạt tộc cũng không đơn giản thế.
Chớ nói chi lần này, khả năng còn có thiên kiêu trên bảng giải thưởng xuất hiên.
Kiểu tồn tại này thì ngay cả mấy người chiến tướng như Di Cổ cũng không thể khinh thường, nếu không rất dễ bị ngã ngựa.
“Được rồi, các ngươi cũng chuẩn bị đi.”
“Có Vạn Yêu Đồ che chở, chí ít ta không cần lo bọn họ sẽ giở thủ đoạn gì.” Một tiền bối nói.
Đám Quân Tiêu Dao khẽ gật đầu, lướt qua thành luỹ Tam Hoàng, tiến vào thế giới vi trần trong hư không kia.
Đó là một thế giới mà Vạn Yêu Đồ và cốt trượng Hạn Bạt đã va chạm tạo thành.
Tuy không xem là ổn định, nhưng để làm chiến trường tạm thời thì không có vấn đề gì.
Ở bên khác, thiên kiêu tinh anh của Bạt tộc cũng xuất phát, mang theo sát ý cứ như một đám thợ săn.
Thiên kiêu của hai phe thế lực đều tiến vào trong đó.
Bên thành luỹ Tam Hoàng này, trong mắt vài túc lão có lo lắng, bọn họ đang cầu nguyện.
Mà phía bên này, sau khi Đại Đế Bạt tộc nhìn thấy bóng người Quân Tiêu Dao tiến vào bên trong, trong mắt hiện lên ý lạnh.
“Nếu con cháu của Vân Thiên Nhai ngã xuống, chỉ sợ hắn sẽ phải rất đau khổ ha.”
“Nhưng mà kẻ này uy hiếp quá lớn, nhất định phải xoá đi.”
“Vân Thiên Nhai, món quà mất con này, ngươi cần phải nhận lấy thôi...”
Đại Đế Bạt tộc lạnh lùng cười trong lòng.
Mà giờ phút này, đám người Quân Tiêu Dao xuyên qua màn sáng lấp lánh ánh sáng, tiến vào một thế giới khác.
Ánh sáng trước mắt rút đi, hiện ra trước mặt mọi người chính là một thế giới mênh mông.
Thế núi nguy nga, đất đai vô tận.
Tuy rất hoang vu, không có thảm thực vật, hoa cỏ gì cả, nhưng lại cực kỳ rộng lớn, không khác gì thế giới thật cả.
Cảnh tượng này khiến người nhìn tấm tắc lấy làm lạ.