Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Ai có thể tưởng tượng ra, đây là một thế giới vi trần do binh khí đỉnh cấp va chạm lại sinh ra đâu cơ chứ?
Đương nhiên không gian này cũng không ổn định.
Trong hư không đầy những vết rách, ngang dọc bầu trời.
Rõ ràng, thế giới này cực kỳ không ổn định.
Chỉ là nếu lấy làm chiến trường cũng đủ rồi.
“Được, chuẩn bị xuất phát.” Có thiên kiêu đế tộc nói, dáng vẻ bừng bừng phấn chấn, mang theo ý chí chiến đấu.
Đến nơi này, đã không còn đường lui, chỉ có thể đánh giết vì một thế giới tươi sáng thôi.
“Hi vọng đến lúc đó, đám người các ngươi, đừng kéo chân sau của chúng ta.”
Bên phía thế lực Tam Hoàng, Di Cổ của Địa Hoàng cung, lướt nhìn đám người kia.
Cố ý nhìn thoáng qua Quân Tiêu Dao, lời nói hờ hững.
Đến lúc đó, Quân Tiêu Dao bị bao vây tấn công truy sát rồi đến năn nỉ hắn, vậy thì thú vị làm sao.
Thác Phong cũng lạnh lùng nhìn Quân Tiêu Dao.
Đến lúc đó Quân Tiêu Dao gặp khó khăn, hắn sẽ không đi cứu.
bọn họ cũng không có ý định hành động chung với những thiên kiêu này, mà hai người đơn độc rời đi.
Mà bên phía Nhân Hoàng điện, Tiêu Kiệt và Diêu Lâm cũng không có thái độ gì tốt với Quân Tiêu Dao, lạnh lùng nhìn thoáng quá.
“Hi vọng Thiếu chủ Vân thị ngươi sẽ không chỉ có bản lĩnh gây xung đột nội bộ.” Diêu Lâm lạnh giọng nói.
Hiển nhiên là đang mỉa mai sự đàn áp của Quân Tiêu Dao với Sở Tiêu trước đó.
Sau đó Tiêu Kiệt và Diêu Lâm cũng dẫn người của Nhân Hoàng điện trực tiếp chạy đi.
Bọn họ cũng không có ý định làm bảo mẫu, che chở cho những thiên kiêu này.
Quân Tiêu Dao hoàn toàn xem nhẹ chuyện này.
Cự Long sẽ không để đến đám kiến hôi ồn ào này.
Tuy có thể trực tiếp nghiền chế nhưng dù sao bọn họ cũng là cứu viện mà túc lão ải Đông Lĩnh mời tới.
Nếu như không chết trong tay Bạt tộc mà chết trong tay hắn, vậy khó tránh khỏi không biết nói sao.
Tuy Quân Tiêu Dao không thèm quan tâm, nhưng hiện giờ hắn cần phải suy nghĩ cho gia tộc và thế lực sau lưng.
Nếu không, với mấy con ruồi nhặng này Quân Tiêu Dao chỉ cần đập một cái là được rồi, rất đơn giản.
Chỉ là...
Quân Tiêu Dao cảm thấy, đám người Di Cổ, Thác Phong, Tiêu Kiệt, Diêu Lâm có thể còn sống mà đi ra hay không, vẫn còn là một ẩn số.
Tuy bọn họ là chiến tướng hàng đầu của thế lực Tam Hoàng, nhưng lần này bên phía Bạt tộc muốn nhắm vào hắn, sao có thể không lấy ra vương bài được chứ?
Cho nên, người thật sự đáng thương có lẽ là bản thân bọn họ.
“Vân Tiêu thiếu chủ hình như có hơi không được chào đón nhỉ, vậy thì ta sẽ cổ vũ cho thiếu chủ nhé.”
Hoàng Chỉ thấy thế, cười khanh khách.
Nàng cảm thấy Quân Tiêu Dao có hơi đáng thương, vậy mà lại không được thế lực Tam Hoàng chào đón.
“Ta cũng chẳng cần bọn họ chào đón ta.” Quân Tiêu Dao không quan tâm nói.
Hắn đường đường là Thiếu chủ Vân thị lại phải cần thế lực Tam Hoàng chào đón à?
“Cần tỷ tỷ ta đây che chở ngươi không?”
Hoàng Chỉ nhướn mày, cười nói.
Tuy tuổi của nàng cũng thuộc hàng trẻ tuổi.
Nhưng chắc chắn phải lớn hơn Quân Tiêu Dao nhiều, tự xưng là tỷ tỷ đã xem như uyển chuyển lắm rồi.
“Thế thì không cần phiền đâu.” Quân Tiêu Dao nói.
“Vậy thì tốt, ngươi cẩn thận nhá, Vân Khê muội muội ở Địa Hoàng cung, nhưng mỗi ngày đều mong nhớ về người, luôn nghe ngóng tin tức của ngươi.”
“Thật ra ta rất tò mò, rốt cuộc Vân Tiêu thiếu chủ ngươi sẽ thể hiện những gì, ta đây rửa mắt mong chờ.”
Hoàng Chỉ chớp chớp nhìn Quân Tiêu Dao nói, xong rồi cũng rời đi.
Biểu cảm của đám thiên kiêu ở lại không xem là quá đẹp đẽ.
Chiến tướng đến từ thế lực Tam Hoàng, trừ Hoàng Chỉ có vẻ hơi hoà nhã ra.
Những người khác đều là dáng vẻ chỉ tay năm ngón, mũi vểnh lên trời, khiến người khác không thích được.
“Được rồi, chúng ta cũng ra tay thôi, không thể để người của Giới Trong Giới coi thường được.”
Thiên kiêu ở đây cũng xuất phát, ai đi đường nấy.
Thế giới vi trần này thật ra cũng không nhỏ, không thể gọp đoàn.
Với lại gọp đoàn là biểu hiện sự không tự tin, mất bình tĩnh, cho nên sẽ không ai làm như vậy cả.
“Vậy các ngươi...”
Quân Tiêu Dao nhìn về mấy thiên kiêu có quan hệ với mình.
“Chúng ta cũng hoạt động lẻ đi, nên cẩn thận.” Đám người Vân Huyền Hư, Vân Ngọc Sênh nói.
Còn có đám người Đạm Đài Thanh Tuyền cũng giống vậy.
Tuy đi với Quân Tiêu Dao an toàn, nhưng lại không được rèn luyện mảy may chút nào, không có hiệu quả.
“Cũng tốt, các ngươi coi chừng, nếu như có chuyện thì hãy cầu cứu, hẳn là ta có thể cảm ứng được.” Quân Tiêu Dao nói.
Dựa vào sức mạnh thần hồn hằng sa cấp đại viên mãn của hắn, bao trùm lấy toàn bộ thế giới vi trần cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Nếu những người này xin viện trợ, hắn cũng sẽ cảm nhận được.
Chẳng bao lâu, tất cả mọi người đã tản ra, bắt đầu thâm nhập thế giới vi trần này.
Một trận giết chóc lớn bắt đầu.
Trong hư không.
Quân Tiêu Dao chắp lấy tay, trông nhàn nhã cứ như đi dạo.
Nhưng mỗi một bước lại cứ như đi xuyên qua hư không, có thể nói là thần tốc.
Lúc trước, sau khi luyện hoá cổ thú hư không - Chân Huyết, dường như Quân Tiêu Dao lại lĩnh ngộ được gì đó về Hư Không chi đạo.
“Nói không chừng, có thể sáng tạo ra một thức thân pháp mới.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Tuy dựa vào thực lực của hắn, không cần phải tránh né và chạy trốn, thân pháp thần thông dường như cũng không có tác dụng gì.
Nhưng dù sao có cũng tốt hơn không.
Ngay lúc Quân Tiêu Dao đang nghĩ thầm.
Bỗng nhiên, có một mũi tên đen đánh úp bắn tới, mang theo phù văn nguyền rủa kinh khủng.
“Xuất hiện lúc này à?”
Quân Tiêu Dao nhướn mi lên.
Nhưng mà, hắn cũng không làm động tác gì cả, nhìn mũi tên kia đâm xuyên tới.