Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Trong cuộc chiến tàn khốc cỡ này, lại còn phân tâm, lo suy nghĩ, thật đúng là tự tìm đường chết mà.”
Trong chỗ tối, nhìn thấy hình như phản ứng của Quân Tiêu Dao chậm chạp, chưa kịp lấy lại tinh thần.
Một thiên kiêu của vương mạch Bạt tộc cầm trong tay cung tên màu đen, trong mắt ánh mang theo vẻ cười khẩy.
Mũi tên của hắn được rèn đúc từ Huyền Minh Cốt Thiết, được khắc những phù văn nguyền rủa kinh khủng.
Đừng nói tới chuyện bị bắn trúng hay xuyên thủng, cho dù chỉ trầy da, cũng sẽ gặp hậu quả rất nghiêm trọng.
Thân xác khô héo, nguyên thần mục nát.
Một mũi tên này lại có thể xuyên thủng phòng ngự của một Tạo Hoá Thần Tôn.
Nhưng một giây sau, biểu cảm này của thiên kiêu vương mạch Bạt tộc này lại cứng đờ.
Vậy mà hắn lại thấy quanh thân Quân Tiêu Dao nổi lên tầng tầng lớp lớp vòng Thần.
Thậm chí dù không cần dùng hết sức thôi thúc ra, phòng ngự vẫn có thể tự hiện ra.
Mũi tên màu đen bắn ra, có sức mạnh xuyên vàng, làm nứt đá, phá vỡ sao trời.
Nhưng nó lại bị cứng đờ bên trong nhiều tầng vòng Thần, từng chút bị tiêu diệt, sức mạnh nguyền rủa bị tiêu tán.
“Chuyện này...”
Vị thiên kiêu vương mạch Bạt tộc kia sửng sốt.
Sao cảm giác cứ như mới trận đầu ra tay lại gặp phải kẻ khó chơi rồi?
Nhưng mà còn chưa đợi hắn suy nghĩ nhiều.
Một lát sau, Quân Tiêu Dao đã trực tiếp đáp xuống trước người hắn.
Còn chưa ra tay, chỉ với khí thế khủng bố kia đã khiến hắn cảm thấy ngạt thở, cứ như bị một toàn Thái Cổ Thần Sơn nghiền ép.
Vị thiên kiêu vương mạch Bạt tộc này hoảng sợ, ngạc nhiên vô cùng.
Lúc này gặp phải thần tiên gì vậy trời?
Cho dù là Hỗn Độn Đạo Tôn cũng không chắc khiến người khác chịu uy áp thế này.
“Ngươi, ngươi là...”
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao với áo trắng tuyệt thế, tiên hoa chảy xuôi.
Dường như hắn ta đã nghĩ tới gì đó.
Nguyên nhân gây ra trận huyết chiến này thật ra cũng bởi vì hắn!
Hắn chính là mục tiêu săn giết chính!
“Mẹ nó ta thật không may mà!”
Vị thiên kiêu này khóc không ra nước mắt, sao hắn lại gặp trước chứ.
“Ta biết mục đích của Bạt tộc ngươi là gì.”
“Nhưng cũng tiếc, lần này các ngươi chắc phải mất cả chì lẫn chài rồi.”
Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu, một chưởng đánh xuống, khí huyết cuồn cuộn, sức mạnh thế giới Tu Di tuôn trào.
Vị thiên kiêu vương mạch Bạt tộc, không có nhiều sức chống trả, liền bỏ mình.
Thực lực của hắn, còn không bằng đám người Tân Hình, Cừu Mang, Biện Linh mà Quân Tiêu Dao giết trước đó.
Sau khi giết chết, chỗ đeo lệnh bài Công Huân của Quân Tiêu Dao rung lên.
Giết thiên kiêu vương mạch của Bạt tộc cũng được không ít công huân.
Đáng tiếc vị thiên kiêu vương mạch Bạt tộc không quá mạnh, cho nên chỉ có được công huân cấp tám, có chút ít vẫn hơn không.
Quân Tiêu Dao tiếp tục đi.
Thiên kiêu kiểu này không thể làm chậm bước chân của hắn.
Hắn chỉ muốn biết, Bạt tộc có tự tin gì, có bài tẩy gì có thể tiêu diệt hắn trong thế giới này.
Cùng lúc đó, xung đột và những trận chiến đẫm máu nổ ra trên khắp nơi trong thế giới vi trần này.
Lực pháp tắc ngút trời, phá huỷ bầu trời.
Tại nơi nào đó.
Có mấy vị thiên kiêu, vẻ mặt hoảng hốt, đang chạy trốn.
bọn họ đều là thiên kiêu đế tộc.
Tuy không phải vương giả được phong như đám người Hạ Hầu Thần Tàng, Vân Huyền Hư.
Nhưng cũng là yêu nghiệt hiếm có thời nay.
Mà bây giờ, bọn họ thậm chí bị đánh vỡ đạo tâm, trên người bị thương nghiêm trọng.
Ở phía sau, một bóng người cường tráng khoác lên người áo giáp vảy như một con thú, cầm một thanh trọng chuỳ huyết sắc trong tay.
Đầu chuỳ kia được làm từ đầu lâu của một con mãnh thú khổng lồ không biết tên, phủ đầu phù văn huyết sắc.
Giờ phút này, bóng người này cứ như đang chơi trò mèo đuổi chuột với mấy vị thiên kiêu đế tộc này.
Hắn là Chử Dung, chính là thiên kiêu vương mạch của mạch Tướng Thần.
Còn mạnh hơn dám người Tân Hình, Cừu Mang xuất hiện trong không gian Tam Thánh.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không leo lên bảng giải thưởng Hắc Họa.
“Không thú vị gì hết.”
Cuối cùng, Chử Dung hừ lạnh, Cốt Chuỳ huyết sắc trong tay quét ngang, hư không nứt toác, lực hút đáng sợ đổ xuống.
Đầu chuỳ còn chưa rơi xuống, mấy vị thiên kiêu kia đã bị lực hút khủng bố nghiền nát, nguyên thần đều trở thành hư vô, không có cách nào đào thoát.
“Ngay cả thiên kiêu đế tộc cũng chỉ có thế, không biết rốt cuộc nhân vật trung tâm của lần đi sân này – Vân Tiêu Đế tộc Vân thị có được mấy phần tài cán?”
“Nếu chỉ mạnh cỡ trình độ này, vậy thì đám người Tân Hình của mạch Doanh Câu chết có hơi oan ức rồi.”
“Thậm chí còn không cần mấy vị kia ra tay, ta đã có thể xử lý hắn.” Chử Dung nghĩ thầm.
Vừa nghĩ tới mấy vị kia, cho dù là hắn cũng cảm thấy phát lạnh trong lòng.
Mấy vị kia đều là tồn tại có tên trên bảng giải thưởng Hắc Họa đấy.
Trong Chí Tôn thất cảnh, không nói là quét sạch vô địch, nhưng cũng chẳng kém là bao.
Trong thế giới vi trần, đại chiến của hai phe thiên kiêu vẫn tiếp tục, nơi nào cũng xảy ra huyết chiến.
Song phương mỗi bên đều có thương vong.
Nhưng mà tóm lại, bên phía thiên kiêu Giới Hải tổn thất nghiêm trọng hơn một chút.
Dù sao thì dưới tình huống cùng cảnh giới, cùng cấp bậc thì dân Bạt tộc càng chiến ưu thế hơn.
Mà khác biệt với những thiên kiêu khác đang sống chết chiến đấu anh dũng.
Quân Tiêu Dao lại đi khắp nơi trong đó, áo không dính một hạt bụi.
Hoàn toàn có dáng vẻ đang trải qua đại chiến sinh tử gì cả.
Trong thời gian này, gần như bất kỳ thiên kiêu Bạt tộc nào hắn gặp cũng bị hắn một chưởng giết chết, không có ngoại lệ.
“Xem ra cần phải xâm nhập vào trung tâm chiến trường, nếu gặp được thiên kiêu trên bảng giải thưởng thì tốt hơn rồi.” Quân Tiêu Dao nghĩ thầm.
Những thiên kiêu khác đều không muốn gặp những thiêu kiêu trên bảng giải thưởng Hắc Họa nhất.
Mà Quân Tiêu Dao lại ước gì mình gặp được, bởi vì hắn có thể có được không ít chiến công
Đúng lúc này.
Ở nơi xa, một bóng người xuất hiên.
Quân Tiêu Dao nhướn khẽ mày.
Bóng người kia là một nam tử với mái tóc màu máu.
Người mang chiến giáp đen như mực, trong tay cần chiến mâu màu đen.
Bắt mắt người khác nhất chính là một loạt những cái đầu lâu treo bên hông hắn, vô cùng tươi mới, còn đang chảy máu.
Là mới vừa săn giết không lâu.
Mà đều là những thiên kiêu đế tộc và tinh anh Tam giáo thực lực không kém,
Biểu cảm trên mặt từng người đều cứng đờ với sự hoảng sợ, chấn động, còn có không cam lòng.