Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Quân Tiêu Dao có thể cảm nhận được, hơi thở của hắn không yếu, hoàn toàn khác biệt với những thiên kiêu vương mạch Bạt tộc kia.
Thậm chí còn mạnh hơn đám người Tân Hình, Cừu Mang trước đó hắn đã giết.
“Ngươi đã leo lên bảng giải thưởng Hắc Họa?”
Quân Tiêu Dao hỏi.
“Không có, nhưng cũng không thua là bao.”
Nam tử tóc màu máu nhìn về phía Quân Tiêu Dao.
“Nếu như bây giờ ta giết ngươi, chắc cũng đủ lên lên được bảng giải thưởng Hắc Họa của các ngươi.”
“Giết ta?”
Quân Tiêu Dao mỉm cười.
“Ta biết ngươi là ai, thiếu chủ đế tộc Vân thị.” Nam tử tóc màu máu nói.
“Nếu biết thân phận của ta, còn cảm thấy có thể giết ta, xem ra ngươi tự tin lắm.” Quân Tiêu Dao nói.
Nam tử tóc máu liền nói: “Chắc ngươi không biết, ngươi cũng leo lên trên bảng giải thưởng Giới Hải của chúng ta, mà xếp hạng không hề thấp.”
“Giết ngươi, chính là chiến công vĩ đại.”
“Nhớ kỹ, người giết ngươi, chính là Phong Đan của mạch Hậu Khanh!”
Nói xong, nam tử tóc máu tên Phong Đan ra tay.
Cầm trong tay chiến mâu màu đen, vẽ nát thiên khung.
Hắn đến từ một mạch Hậu Khanh – một trong ba mạch của Bạt tộc.
Trong mạch Hậu Khanh, hắn xếp thứ năm, là ngũ vương tử.
“Mạch Hậu Khanh...”
Trước đó người dân Bạt tộc Quân Tiêu Dao gặp đều là mạch Tướng Thành và mạch Doanh Câu.
Còn đây là lần đầu tiên hắn gặp mạch Hậu Khanh.
Với lại hắn cũng có thể cảm nhận được tên Phong Đan này thực lực không hề thấp, địa vị trong Tam đại vương duệ của mạch Hậu Khanh không xem là thấp.
Ít nhất phải cao hơn đám Tân Hình, Cừu Mang trước đó.
Chỉ là, cho dù là thiên kiêu trên bảng giải thưởng Hắc Họa, Quân Tiêu Dao cũng không sợ.
Phong Đan trước mắt này đương nhiên cũng không khiến hắn phải kiêng kỵ gì.
Quân Tiêu Dao ra tay, nhưng ngay cả binh khí như là Đại La Kiếm Thai đều không có lấy ra.
Đối với hắn mà nói, Bạt tộc thiên kiêu ngay cả bảng giải thưởng Hắc Họa cũng không có tên thì không cần thiết phải sử dụng binh khí.
Nhìn thấy Quân Tiêu Dao dùng tay không chống lại binh khí của mình.
Ánh mắt Phong Đan bỗng chốc lộ vẻ kinh dị.
Nhưng ngay sau đó lại có tiếng kim loại va chạm vào nhau vang lên.
Tia lửa bắn ra tung toé trên không trung.
Hiện tại cơ thể của Quân Tiêu Dao tuy không thể so sánh với Tiên khí nhưng ít nhất binh khí bình thường sẽ không thể làm hắn bị thương.
Hơn nữa sau khi vòng Thần miễn dịch pháp lực mở rộng ra, Quân Tiêu Dao chính là vạn pháp bất xâm, vạn binh bất nhập, không gì có thể gây thương tổn cho hắn được.
Quả thực mạnh hơn cơ thể của Bạt tộc rất nhiều.
Phong Đan thấy vậy, vẻ mặt dần trở lên nghiêm túc.
Hắn trước kia có nghe qua về Quân Tiêu Dao, đương nhiên sẽ không có chuyện coi thường, khinh địch.
Hắn một lần nữa tấn công, triệu ra chiến mâu màu đen, trong trời đất bỗng vang lên âm thanh giống như có quỷ khóc sói tru.
Đây là chiêu thức Thần Thông vô cùng mạnh mẽ của hắn, Quỷ Khấp Thập Liên Trảm.
Một chiêu lại một chiêu liên tiếp trảm xuống, chiêu sau lại mạnh hơn chiêu trước.
Đến cuối cùng, trong trời đất nổi lên từng cơn gió lạnh, gào khóc thảm thiết, giống như cảnh giới hắc ám.
Từ đó có thể nhìn ra được, thực lực của Phong Đan thật sự không hề kém cỏi.
Chỉ bằng một chiêu này có thể chém rất nhiều thiên kiêu ngã ngựa.
Nhưng Quân Tiêu Dao thấy thế, ngón tay ghép lại thành kiếm, nhẹ nhàng bâng quơ ấn nhẹ một cái.
Kiếm khí sôi trào giữa hư không, cắt ngang trời cao.
Sương mù mờ mịt, kiếm quang rực rỡ, giống như là một kiếm tiên áo trắng đang hạ xuống trần gian.
Một chiêu Như Thị Ngã Trảm ngang tàng đánh ra, giống như muốn chia trời đất ra làm hai nửa.
Kiếm chiêu này hoàn toàn phá vỡ chiêu Quỷ Khấp Thập Liên Trảm của Phong Đan.
Không chỉ như thế, dư âm còn lại cũng theo đó đánh mạnh về phía hắn ta.
Phong Đan thấy thế, trực tiếp lấy ra một tấm cốt thuẫn màu trắng sẫm.
Nhưng vẫn giống như cũ bị phá huỷ vỡ vụn thành bột mịn.
Tuy vậy, nó cũng đã giúp Phong Đan chắn được một kiếp.
“Sao lại có thể mạnh đến như vậy...”
Phong Đan ngoài mặt vẫn giả vờ bình tĩnh nhưng trong lòng đã dần trở lên hoảng loạn.
Việc tính toán thực lực Quân Tiêu Dao của Bạt tộc bọn họ đã xuất hiện sai lầm rất lớn!
Phong Đan không còn dám lơ là.
Sự tự tin lúc trước đã biến mất không còn chút tung tích.
Hắn cảm nhận được bản thân có thể chống đỡ được vài chiêu của Quân Tiêu Dao đã là tốt lắm rồi.
Hắn trực tiếp bóp nát một khối ngọc giản đen nhánh như mực.
Đây là cách thức xin cứu viện của Bạt tộc bọn họ.
Nếu bóp nát, lập tức sẽ có người đến cứu viện.
Người hắn đưa tin không phải là dạng vô danh.
Mà là một sự tồn tại yêu nghiệt trên bảng giải thưởng Hắc Họa thuộc cùng mạch Hậu Khanh giống hắn!
Cho nên, chỉ cần có thể chống đỡ đến khi vị này đến, hắn có thể bình yên vô sự!
Nhìn đến Phong Đan bóp nát khối ngọc giản tối đen như mực.
Quân Tiêu Dao biết, hắn đang gọi người đến cứu viện.
Nhưng hắn cũng không có hành động gì cả, càng không có ý định ra tay ngăn cản.
Bởi lẽ việc này rất hợp ý hắn.
Tốt nhất gọi toàn bộ thiên kiêu của bảng giải thưởng đến để hắn có thể trực tiếp tiêu diệt toàn bộ.
Đỡ cho hắn phải đi tìm từng người từng người một, quá mức phiền phức.
“Giết!”
Trong miệng Phong Đan phát ra sát âm.
Hắn biết, đây là đại chiến liên quan đến chuyện sống chết, không thể lơ là.
Hừ!
Có lôi đình tối đen như mực mạnh mẽ toả ra từ trong cơ thể của Phong Đan quấn quanh chiếc chiến mâu màu đen.
Đầu mũi thương sắc nhọn, toát ra ma lôi màu đen, uy lực mạnh mẽ vô cùng.
Đây là thủ đoạn đặc thù của Bạt tộc, tế luyện ra ma lôi chí âm.
Tên là Hoang vu ma lôi.
Đã từng có chí cường giả Bạt tộc thi triển Hoang vu ma lôi, dễ dàng huỷ diệt một vùng thế giới tiểu thiên.
Mà lúc này, tuy thực lực Phong Đan không đạt đến trình độ như vậy.
Nhưng cùng một cấp bậc, uy lực chắc chắn không thể khinh thường.