Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Oành!
Phong Đan mang theo chiến mâu màu đen ẩn chứa Hoang vu ma lôi, trảm xuống Quân Tiêu Dao.
Quân Tiêu Dao, năm ngón tay nắm lại, Khai Thiên Thần Ma Quyền đánh ra.
Trời đất như là bị chia cắt, hư không như nứt ra một khe hở tối tăm mịt mù.
Thế giới vi trần vốn dĩ tạm thời đắp nặn tạo ra nên không quá ổn định.
Một quyền này của Quân Tiêu Dao trực tiếp đánh xuyên qua hư không.
Không hổ danh hình ảnh thần ma khai thiên.
Hoang vu ma lôi kia chưa nói đến chuyện có thể đánh đến người Quân Tiêu Dao hay không.
Dù có thể đánh trúng thì Quân Tiêu Dao còn có trăm vạn thế giới Tu Di ngăn trở.
Thậm chí nếu có thể xuyên qua trăm vạn thế giới Tu Di kia thì cơ thể Quân Tiêu Dao cũng là mạnh mẽ vô song.
Cho dù có làm bị thương cơ thể Quân Tiêu Dao thì Quân Tiêu Dao vẫn còn có thần linh bất diệt thuật, ngay lập tức có thể hồi phục.
Cho nên, Phong Đan cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Đây là rốt cuộc là quái vật gì vậy, cho dù đánh thế nào cũng không bị ảnh hưởng chút gì.
Đây cũng là lý do vì sao Quân Tiêu Dao mãi không tu luyện thần thông thân pháp.
Hắn có cần né tránh đâu chứ?
Ngay sau đó, quyền phong của Quân Tiêu Dao thay đổi.
Giống như có sáu tiểu thế giới luân hồi hiện lên toả ra ánh sáng luân hồi, theo quyền phong hắn mà chấn động xung quanh.
Đây chính là Lục Đạo Luân Hồi Quyền!
Mà còn là Lục Đạo Luân Hồi Quyền không chế sáu loại thần thông.
Như Công Bằng, Lôi Đế, Thần Ma Đại Lực thần thông vân vân đều là dung nhập vào trong Lục Đạo Luân Hồi Quyền, gia tăng thêm sức mạnh.
Đùng!
Một quyền đánh ra, ánh sáng luân hồi mạnh mẽ toả ra như muốn đục thủng thế giới vi trần này.
Răng rắc!
Chiến mâu màu đen trong tay Phong Đan, trực tiếp bị đánh tan, biến thành vô số mảnh nhỏ.
Chiến giáp đen như mực trên người hắn cũng đồng thời bị đánh vỡ.
Cơ thể cũng theo đó bị đánh nát, chia năm xẻ bảy.
Sau đó nguyên thần cũng dần dần tan biến.
Phong Đan đã không đợi được cứu viện đến.
Chỉ mới một quyền hắn đã tan thành tro bụi.
Vị Ngũ vương tử mạch Hậu Khanh của Bạt tộc, thực lực chắc chắn không hề yếu.
Hơn nữa hắn cũng chỉ còn một chút nữa thôi là có thể có tên trên bảng giải thưởng hắc hoạ nhưng lại cứ như vậy mà biến mất.
Lệnh bài công huân của Quân Tiêu Dao run lên lần thứ hai.
Công huân cấp bảy.
Mà đúng lúc này.
Quân Tiêu Dao bỗng nhiên có cảm giác, nhìn về phía xa.
Có một người đang chậm rãi đi tới.
“Hình như ngươi đã tới chậm một bước rồi.”
Quân Tiêu Dao mỉm cười.
Nhưng khi người đó đến gần, Quân Tiêu Dao bỗng nhiên cảm thấy có chút bất ngờ.
Đó là một nữ tử.
Nếu chỉ là như thế, Quân Tiêu Dao cũng sẽ không quá kinh ngạc.
Nhưng nhìn qua dung mạo và khí chất của nữ tử kia căn bản không giống như là người Bạt tộc.
Dáng người thon dài, mặt trái xoan, lông mi cong cong, tóc đen mềm mại, da như dương chi ngọc bàn, bóng loáng nhẵn mịn.
Nàng mang đến cảm giác tĩnh mịch xuất trần làm cho Quân Tiêu Dao cảm thấy bất ngờ.
Nhưng mà trong sự tĩnh mịch xuất trần, cũng ẩn giấu sát ý mơ hồ, giống như mạch nước ngầm dưới lòng biển sâu.
Mà thứ duy nhất có thể nhìn ra thân phận thiên kiêu vương mạch Bạt tộc của nàng.
Chính là đôi mắt màu tím như ngọc lưu ly.
Người là huyết mạch vương giả của Bạt tộc, đều sẽ có màu mắt tím.
Chẳng qua căn cứ mức độ nồng đậm của huyết mạch thì sắc tím sẽ từ nhạt đến đậm không giống nhau.
Theo lý thuyết, thiên kiêu vương mạch bình thường của Bạt tộc đều có đôi mắt màu tím nhạt.
Bởi vì thực lực và cảnh giới của bọn họ không đạt tiêu chuẩn, dù có huyết mạch cũng không thể đạt đến độ như vậy.
Nhưng nữ tử này, đồng tử cũng là màu tím như như ngọc lưu ly.
Còn đậm hơn đôi mắt màu tím nhạt của thiên kiêu vương mạch rất nhiều.
Đủ để chứng minh nàng có thực lực hơn người, không thể khinh thường.
Nhìn thấy Phong Đan đã hồn phi phách tán dưới đòn đánh của Quân Tiêu Dao
Nữ tử vẻ mặt bình tĩnh, không chút sợ hãi, giống như người chết không phải là thiên kiêu cùng huyết thống.
“Cái chết của hắn chính là do hắn thực lực không đủ, chẳng trách được ai.”
Giọng nói của nữ tử lạnh nhạt, không có cảm xúc.
“Cuối cùng cũng chờ được một thiên kiêu của bảng giải thưởng, mọi chuyện cuối cùng cũng có thú vị hơn rồi.” Quân Tiêu Dao không để ý cười.
“Ta tên Kỵ Nguyệt, người sẽ lấy mạng của ngươi.”
“Hắn cũng từng nói như vậy, nhưng kết cục đã hóa thành tro bụi.” Quân Tiêu Dao lơ đễnh nói.
“Ta sẽ không giống như hắn.” Kỵ Nguyệt nói.
“Có cái gì không giống, chẳng lẽ là mạnh hơn hắn một chút?” Quân Tiêu Dao nói.
“Ta từng có cơ hội luyện hóa qua giọt máu mà Đế Nữ Bạt đại nhân lưu lại.” Kỵ Nguyệt nói.
Đã luyện hóa một giọt máu của Đế Nữ Bạt?
Quân Tiêu Dao rất muốn nói, cả người Đế Nữ Bạt đều là của hắn.
Một giọt máu chẳng đáng là gì cả.
Nếu hắn muốn, bao nhiêu máu cũng lấy được.
Thế nhưng, tuy Quân Tiêu Dao không cho là thế.
Nhưng hắn quả thực có chút hứng thú.
Khó trách Kỵ Nguyệt trông không giống người của Bạt tộc bình thường.
Nếu bỏ qua đôi mắt màu tím đó, nàng trông không khác gì nữ tử bình thường.
Chẳng lẽ một giọt máu của Đế Nữ Bạt đã làm biến đổi Kỵ Nguyệt?
Quân Tiêu Dao suy đoán trong lòng.
Nhưng phải nói rằng nàng có lẽ là một đối tượng đáng để nghiên cứu.
Nghĩ đến đây, suy nghĩ của Quân Tiêu Dao thay đổi.
Vốn dĩ hắn muốn giết Kỵ Nguyệt để lấy công trạng.
Nhưng bây giờ, có lẽ trấn áp thu khuất phục là một lựa chọn tốt.
Về phần lấy được công trạng.
Quân Tiêu Dao tin rằng Kỵ Nguyệt không phải thiên kiêu duy nhất có trong bảng treo giải bước vào chiến trường này.
Hơn nữa, nếu có thể trấn áp được thiên kiêu trong bảng treo giải là Kỵ Nguyệt, sau đó đi đối phó với những Bạt tộc khác.
Cảnh tượng đó tưởng tượng thôi cũng thấy thú vị lắm rôi.
Dù sao trấn áp được một thiên kiêu trong bảng treo giải khó hơn nhiều so với việc giết chết.
Nghĩ tới đây, Quân Tiêu Dao trực tiếp nói.
“Ngươi đã luyện hóa một giọt máu của Đế Nữ Bạt, giết chết cũng thật đáng tiếc.”
“Hay là chúng ta đánh cược một trận thế nào?”
“Cược thế nào?”
Kỵ Nguyệt vẫn giữ vẻ mặt lạnh băng vô cảm.
“Rất đơn giản, ai thua phải để đối phương đánh dấu, trở thành nô bộc.” Quân Tiêu Dao nói.
“Ồ, ngươi sẵn sàng đánh cược như vậy?”