Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Vẻ mặt của Kỵ Nguyệt cuối cùng cũng hơi thay đổi, trong mắt hiện lên vẻ kỳ lạ.
Thân phận của Quân Tiêu Dao không tầm thường, có địa vị và danh vọng đặc biệt ở Giới Hải.
Chưa kể phụ thân hắn còn là Thiên Nhai Đại Đế danh tiếng vang dội.
Nếu có thể thu phục được Quân Tiêu Dao, biến hắn thành nô bộc của mình.
Ảnh hưởng sẽ lớn không thể tưởng tượng.
Ngay cả Kỵ Nguyệt cũng động lòng.
Chưa kể, bản thân Quân Tiêu Dao cũng rất ưu tú đẹp mắt.
Hơn nữa, máu của hắn hẳn là có mùi vị không tồi.
Làm huyết nô cũng là một lựa chọn tốt.
Nghĩ đến đây, Kỵ Nguyệt liếm liếm môi.
Hành động này làm cho khí chất vốn thanh nhã xuất trần của nàng đột nhiên trở nên yêu diễm hơn mấy phần.
“Không tồi, khuất phục ngươi làm huyết nô có lẽ là một lựa chọn rất tốt. Huyết mạch thể chất của ngươi rất mạnh.” Kỵ Nguyệt liếm môi.
“Huyết nô?”
Quân Tiêu Dao hơi nghiêng đầu.
Nàng đúng thật là dám nghĩ.
Huyết nô là nô bộc được Bạt tộc nuôi dưỡng để hút máu.
Kỵ Nguyệt này có tự tin không nhỏ đâu.
“Nếu đã như thế, vậy qua bên kia đi.” Quân Tiêu Dao nhàn nhạt nói.
Soạt!
Vừa dứt lời, Kỵ Nguyệt đã ra tay.
Thân hình của nàng tốc độ quá nhanh, hóa thành tàn ảnh huyết sắc, mắt người không thể bắt kịp.
“Thân pháp thần thông?”
Thân pháp thần thông mà Kỵ Nguyệt thi triển là Huyết Ảnh Mê Tung.
Tốc độ nhanh đến cực hạn, ngay cả thần hồn cảm tri cũng khó có thể xác định.
Không chỉ có thế.
Kỵ Nguyệt còn rút ra một cốt đao cong cong.
Cốt đao này có màu trắng sẫm, trên bề mặt có khắc những rãnh máu đỏ tươi, tản ra một luồng khí tức kỳ dị.
“Sử dụng cùng một loại chất liệu với cốt châu màu trắng sẫm, có liên quan đến Cốt trượng Hạn Bạt sao?”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao lóe lên.
Kỵ Nguyệt này không hổ là thiên kiêu của Bạt tộc được liệt vào bảng treo giải Hắc Họa.
Đến binh khí trong tay cũng bất phàm.
Giống như cốt trâu màu trắng sẫm mà Quân Tiêu Dao có được trước đây.
Đều có một phần hơi thở của Cốt trượng Hạn Bạt.
Đối mặt với sát chiêu của Kỵ Nguyệt, Quân Tiêu Dao thoát ra khỏi cơ thể, vòng Thần miễn dịch pháp lực tự động mở ra.
Kỵ Nguyệt thấy vậy, cốt đao trắng sẫm chém xuống, lập tức như thể chém vào bùn.
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một luồng khí tức kỳ dị tràn vào cốt đao trắng sẫm.
Vòng Thần miễn dịch pháp lực ngay lập tức bị phá vỡ.
“Hửm?”
Ánh mắt Quân Tiêu Dao hơi lóe lên.
Hắn trong nháy mắt bắn người, muốn tay không đối đầu với cốt đao trắng sẫm.
Nhìn thấy vậy, trong mắt Kỵ Nguyệt cũng lóe lên tia kỳ dị.
Vị Vân Tiêu thiếu chủ này đúng là vô tri không biết sợ.
Tuy nàng biết thân thể của Quân Tiêu Dao vô song.
Nhưng cốt đao trắng sẫm trắng không phải là binh khí bình thường.
Ở bên cạnh Cốt trượng Hạn Bạt, tế luyện rất lâu, cũng nhiễm một phần khí tức và lực lượng kỳ dị.
Bởi vì Kỵ Nguyệt biểu hiện xuất sắc nên mới được khen thưởng.
Keng!
Đầu ngón tay của Quân Tiêu Dao va chạm với cốt đao trắng sẫm, âm thanh kim loại va chạm vang lên.
Hắn cảm thấy hơi tê ở ngón tay.
Cùng lúc đó, một luồng khí tức kỳ dị lạnh lẽo bắt đầu xâm nhập vào cơ thể như một con rắn độc.
Tuy nhiên, bên trong cơ thể của Quân Tiêu Dao cất giấu một giọt Thượ̣ng Thương Hắc Huyết.
Khí tức kỳ dị đó cũng nhanh chóng bị Thượ̣ng Thương Hắc Huyết hấp thụ.
“Làm sao có thể...”
Kỵ Nguyệt kinh ngạc.
Nàng biết thân thể Quân Tiêu Dao rất mạnh.
Nhưng không ngờ lại đến mức không thể phá vỡ.
Hơn nữa điều quan trọng nhất là.
Cho dù không phá được phòng ngự của Quân Tiêu Dao.
Khí tức kỳ dị đó cũng phải lây nhiễm vào cơ thể hắn, giống như ung nhọt bám vào xương.
Nhưng Quân Tiêu Dao lại như không có chuyện gì xảy ra, không hề chịu chút ảnh hưởng chút nào.
“Ngạc nhiên không, đây mới chỉ là bắt đầu thôi.”
Quân Tiêu Dao cười nhạt, tùy ý đánh một chưởng xuống.
Giống như đại tinh rơi xuống, trời đất sôi trào, khí huyết sôi sục.
Hai tay Kỵ Nguyệt cầm cốt đao trắng sẫm chắn trước mặt.
Kình lực khủng bố đó lao thẳng tới, khiến nàng phải lui mạnh về sau.
Nhưng Kỵ Nguyệt là thiên kiêu có thể lọt vào bảng treo giải, không dễ dàng thua như vậy.
Một tầng ánh sáng huyết sắc lơ lửng, giúp nàng chặn lại công kích.
Kỵ Nguyệt một lần nữa thi triển Huyết Ảnh Mê Tung, thân hình của nàng lóe lên, xé rách hư không.
Một tay nàng cầm cốt đao trắng sẫm chém xuống.
Một tay, huyết quang dập dờn, ngưng tụ ra một dấu ấn huyết sắc lớn, mang theo lực lượng nguyền rủa ăn mòn cực mạnh.
Đây là thần thông cực mạnh của Bạt tộc, Huyết Ấn Uổng Mạng.
Mà Quân Tiêu Dao huyết khí ngập trời, cực cương cực mạnh.
Hắn thi triển Lục Đạo Luân Hồi Quyền, quyền mang xuyên qua vũ trụ, chiếu sáng một vùng lớn.
Một quyền này đánh ra, ánh sáng luân hồi sôi trào.
Huyết Ấn Uổng Mạng kia bị một quyền này đánh tan.
Thân hình Kỵ Nguyệt run lên.
Nhưng khiến Quân Tiêu Dao ngạc nhiên chính là cơ thể của Kỵ Nguyệt vẫn chưa sụp đổ.
“Là nhờ một giọt máu của Đế Nữ Bạt sao?”
Quân Tiểu Dao thầm nghĩ.
Kỵ Nguyệt từng luyện hóa một giọt máu của Đế Nữ Bạt.
Có lẽ chính giọt máu đó đã tôi luyện cơ thể nàng.
Làm cho thân thể vốn đã mạnh mẽ của Bạt tộc xảy ra biến đổi sâu sắc hơn.
Đừng nhìn Kỵ Nguyệt thân hình mảnh khảnh, chân tay thon gầy.
Sức mạnh ẩn chứa trong đó không hề yếu hơn hậu duệ của hung thú thái cổ.
Thấy công kích của mình lần lượt thất bại.
Sắc mặt của Kỵ Nguyệt cuối cùng cũng trở nên nghiêm trọng.
Nàng xem như đã hiểu tại sao lại bắt đầu trận huyết chiến này vì Quân Tiêu Dao rồi.
Với thực lực của hắn, nếu trưởng thành, quả thực sẽ là một mối nguy hiểm tiềm ẩn lớn đối với Bạt tộc.
“Còn thủ đoạn khác không? Nếu chỉ có như vậy, ta sẽ thất vọng đấy.”
Quân Tiêu Dao hơi không vui.
Kỵ Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Trên làn da trắng nõn như ngọc bích của nàng nổi lên từng rãnh vân màu máu.
Lan khắp cơ thể nàng như một sinh vật sống.
Nhưng không những không làm mất đi vẻ đẹp của Kỵ Nguyệt.
Thay vào đó còn khiến cho nàng có một kiểu đẹp kỳ dị mê hoặc.