Nhóm dịch: Thiên Tuyết
Tâm trạng của Kỵ Nguyệt khó có thể bình tĩnh lại.
“Được rồi, mở thức hải đi.” Quân Tiêu Dao nói.
Kỵ Nguyệt khẽ cắn môi, nhưng vẫn mở thức hải.
Sau khi bị lư lại ấn ký, nàng có thể cảm nhận được Quân Tiêu Dao có thể khống chế sự sống chết của nàng chỉ trong một ý niệm.
“Tuy là người bình thường không ai muốn làm người hầu của người khác.”
“Nhưng ta chỉ muốn nói rằng những người đi theo ta cuối cùng đều sẽ không hối hận.”
Quân Tiêu Dao khẽ cười nói.
Lý Phi Nghiên trước đó còn không phải là một tấm gương sống sao?
Lúc đầu, nàng rất phản kháng việc trở thành người nữ bộc của hắn.
Bây giờ còn không rất hường thụ.
Hơn nữa, nếu Quân Tiêu Dao thật sự muốn thu người hầu.
Người sẵn lòng thần phục có thể trải dài từ thành luỹ Tam Hoàng đến đế tộc Vân thị.
Kỵ Nguyệt nghe hắn nói vậy chỉ im lặng.
Nàng không thể phản bác được.
Một nhân vật có thể tạo ra chiêu thức kinh diễm như vậy, sau này sẽ phát triển đến mức nào, nàng không dám tưởng tượng.
Lúc này, nàng giống như nghĩ đến điều gì đó, nói với Quân Tiêu Dao.
“Chủ nhân, trận huyết chiến này thực ra là một âm mưu muốn giết chết ngươi.”
Dù Kỵ Nguyệt biết chủ động lên tiếng như vậy sẽ không tốt cho Bạt tộc.
Nhưng nàng lại vô thức nói ra.
“Ta biết.” Quân Tiêu Dao cũng không hề ngạc nhiên.
“Còn có những người khác trong bảng treo giải, và cả…”
Kỵ Nguyệt còn muốn nói gì đó, nhưng Quân Tiêu Dao đã xua tay ngăn nàng nói tiếp.
“Đừng nói chuyện.”
Kỵ Nguyệt sửng sốt.
Quân Tiêu Dao vậy mà không muốn biết những điều này.
“Nếu biết trước thì sẽ không còn gì thú vị nữa.”
“Ta rất mong chờ Bạt tộc sẽ dùng thủ đoạn gì để giết ta, ngươi làm sao có thể làm hỏng được chứ?”
Quân Tiêu Dao đã nói một câu nói đùa chỉ những người xuyên không mới có thể hiểu được.
Kỵ Nguyệt im lặng.
Loại tự tin này đúng là vô địch.
“Được rồi, chúng ta đi thôi.”
Quân Tiểu Dao xua tay.
Hắn cũng muốn giết chết thiên kiêu khác trong bảng treo giải để đổi lấy công huân.
Kỵ Nguyệt im lặng đi theo phía sau hắn.
Đi về phía trước không bao lâu.
Phía trước xuất hiện ánh sáng rực rỡ, hóa ra là một truyền tống trận.
“Chẳng lẽ có thể truyền tống đến nơi diễn ra huyết chiến khốc liệt nhất à, cũng tốt.”
Nhìn thấy truyền tống trận, Quân Tiêu Dao cảm thấy mình nên nhanh chóng đi tới trung tâm thế giới này.
Đó hẳn cũng là nơi tụ hội thiên kiêu của hai bên, là nơi diễn ra huyết chiến khốc liệt nhất.
Quân Tiêu Dao không thể chờ đợi được nữa.
Mà nếu như Quân Tiêu Dao, người đã thu phục được một thiên kiêu trên bảng treo giải xuất hiện, chắc chắn sẽ gây lên náo động.
Đặc biệt là thiên kiêu của Bạt tộc, vẻ mặt có lẽ sẽ rất đặc sắc.
Thế giới vi trần, nơi gần với trọng điểm của trung tâm.
Trận chiến đã diễn ra nhiều ngày ở đây, thiên kiêu của hai bêntụ tập ở đây để chiến đấu.
Máu đổ ra tụ lại thành một vũng máu.
Mặt đất bị nứt vỡ, bầu trời đầy những vết nứt hư không.
Đây là chiến trường trung tâm khốc liệt nhất ở thế giới vi trần.
Rất nhiều thiên kiêu của hai bên đã đến đây thông qua truyền tống trận, bắt đầu trận chiến và giao tranh đẫm máu khốc liệt.
Bùm...
Trên chiến trường, có một bóng người to lớn mặc áo giáp vảy đen, cầm một cây búa troogn rất nặng màu máu.
Giống như xe tăng được lắp ráp thành, quét qua mọi thứ, đập nát thi thể của rất nhiều thiên kiêu thành từng mảnh.
Hắn là Chử Dung, thuộc dòng dõi Tướng Thần.
Sau khi bước vào chiến trường trung tâm, có không ít tinh anh thiên kiêu Giới Hải đã chết trong tay hắn.
“Đây chính là thực lực của thế hệ trẻ Giới Hải sao? Thực sự đáng thất vọng.”
“Những yêu nghiệt đứng đầu kia đâu, thiếu chủ Vân thị ở đâu, để ta đến lấy đầu hắn!”
Chử Dung hét lớn, gầm lên như một con mãnh thú.
“Hừ, đừng có nói khoác mà không biết ngượng, nếu thiếu chủ có ở đây, hắn sẽ đập ngươi như đập ruồi vậy.”
Trong đám người đang đánh nhau, một nữ tử xinh đẹp yêu kiều, mắt sáng mày đẹp lạnh lùng mắng.
Đó là Vân Ngọc Sênh của Đế tộc Vân thị.
“Thật buồn cười, lấy ngươi khai đao trước!”
Trong đôi mắt màu tím của Chử Dung lóe lên hung quang.
Giống như một mãnh thú hồng hoang, hắn vung chiếc bua xương màu máu trong tay lên, đập xuống một nhóm thiên kiêu, lao về phía Vân Ngọc Sênh.
Vân Ngọc Sênh cũng nghiến răng ra tay.
Ở phía bên kia, ở rìa chiến trường trung tâm.
Mấy bóng người đang đứng đó, quan sát chiến trường đẫm máu
Trong số đó có một nam tử mặc chiến giáp vàng đen, sau đầu có một ma hoàn màu máu đang xoay tròn.
Đó là Huyết Sát Ma Hoàn được hình thành do giết quá nhiều người, oán niệm tích lũy.
Hắn là yêu nghiệt của mạch Doanh Câu, đứng đầu thiên kiêu trong bảng treo giải Hắc Họa, tên là Cừu Một.
“Sao Vân Tiêu kia còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ hắn không dám tới đây?”
Nghe vậy, một nam tử bên cạnh Cừu Một nói: “Không chắc, đợi thêm một lát nữa, dù sao nhiệm vụ này là dành cho hắn.”
“Giết được hắn, chính là công tích cực lớn, thậm chí có thể được Tam Vương đích thân truyền pháp.”
Nam tử xuất hiện này có khuôn mặt dài ngọn, vẻ ngoài u ám, làn da nhợt nhạt không chút huyết sắc.
Điều đáng chú ý nhất là phía sau hắn lại đang vác một cỗ quan tài.
Hắn là thiên kiêu trên bảng treo giải của mạch Tướng Thần, tên là Thi Đà.
“Chúng ta đợi ở đây là được, nhưng sao Kỵ Nguyệt vẫn chưa tới?”
Mi Tông thiên kiêu thứ ba trong bảng treo giải hỏi.
Cộng thêm với Kỵ Nguyệt không xuất hiện.
Lần này Bạt tộc phái ra bốn vị thiên kiêu trong bảng treo giải, chỉ nhằm vào một mình Quân Tiêu Dao.
Có thể nói, đó cũng là sự coi trọng dành cho Quân Tiêu Dao.
Nếu là trước đây, nào có thiên kiêu nào trong Giới Hải đáng để bốn thiên kiêu trong bảng treo giải Hắc Họa cùng lúc đối phó?
“Kkhông biết, có thể là bị trì hoãn vì điều gì đó, nhưng không sao cả.”
“Vân Tiêu có mạnh đến mấy, ba người chúng ta ra tay cũng đã dư sức.”
“Đó là vì trong tộc thận trọng, nhất định phải diệt trừ được Vân Tiêu kia, nếu không một mình ta là đủ.” Cừu Một cười lạnh.
“Ngươi đừng quá coi thường Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai Đạo Thai, cho dù còn chưa trưởng thành cũng không nên coi thường.”