Hoang Cổ Thánh Thể (Bản Dịch)

Chương 2626 - Chương 2626 - Một Chưởng Tiêu Diệt Chử Dung, Áo Trắng Giáng Thế

Chương 2626 - Một chưởng tiêu diệt Chử Dung, áo trắng giáng thế
Chương 2626 - Một chưởng tiêu diệt Chử Dung, áo trắng giáng thế

Nhóm dịch: Thiên Tuyết

“Ngươi quên vị đó rồi à?” Mi Tông nói.

“Vị Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai Đạo Thai kia sao, người được xưng là Vô Chung, đúng là có chút đáng sợ.”

“Hắn muốn dùng sức lực của một người trấn áp cả chủng tộc Hắc Họa.”

“Nếu không phải hắn cuối cùng vì nguyên nhân nào đó mà rời đi, thì có lẽ đã xảy ra phiền toái lớn.”

“Cho nên, trong tộc rất coi trọng Vân Tiêu này, bởi vì họ không muốn hắn trở thành Vô Chung thứ hai.”

Nghe vậy, Cừu Một và Thi Đà đều im lặng.

Tiên Thiên Thánh Thể Đạo Thai, loại thể chất này quá nghịch thiên.

Ở thế giới Nam Đẩu, Bạt tộc của họ đã bỏ lỡ cơ hội giết một lần.

Cho nên lần này bọn họ phái bốn thiên kiêu trong bảng treo giải cùng đi vây giết.

“Được rồi, kiên nhẫn chờ đợi thôi.”

Ba thiên kiêu trong bảng treo giải đều bình tĩnh lại.

Trên chiến trường trung tâm, huyết chiến vẫn đang diễn ra.

Ầm!

Chiếc búa xương huyết sắc của Chử Dung bị đánh bay.

Giứa đầu ngón tay của Vân Ngọc Sênh có ánh sáng lưu chuyển, hóa thành dây đàn, sóng âm quét qua.

Nàng có Thiên Âm chi tâm, có thể biến lực pháp tắc thành sóng đểtấn công.

Nhưng dù vậy, đối mặt với Chử Dung cũng đành bó tay.

Khóe môi nàng tràn ra máu tươi, mắt đẹp lạnh lẽo.

Mà đám Vân Huyền Hư cũng đang chiến đấu, trong thời gian ngắn rất khó có thể hỗ trợ quan tâm đến nàng.

“Ha ha, thiếu chủ Vân thị của ngươi đâu, sao ngươi không tới cứu ngươi?”

Chử Dung chế nhạo.

Vân Ngọc Sênh không nói một lời, nàng không thể buông tay đầu hàng được.

Chử Dung lại tấn công, chiếc búa xương huyết sắc ẩn chứa sức mạnh khủng khiếp, đánh về phía Vân Ngọc Sênh, lóe lên một mảnh huyết hải.

Vân Ngọc Sênh tập hợp lực pháp tắc, ngưng tụ ra các sợi dây đàn trong khoảng không.

“Thiên Âm Chi Sát!”

Lực pháp tắc mênh mông, hóa thành một làn sóng âm thanh diệt thế.

Vân Ngọc Sênh tuy không phải là yêu nghiệt hàng đầu của Đế tộc Vân thị, cũng không thể so được với vương giả trẻ tuổi như Vân Huyền Hư.

Nhưng nàng là người bên cạnh Quân Tiêu Dao, lại được Quân Tiêu Dao huấn luyện nhắc nhở rất nhiều nên nàng chắc chắn không hề yếu.

Tuy nhiên, dù vậy khi đối mặt với Chử Dung có thể được coi là nhân vật hàng đầu trong Bạt tộc.

Vân Ngọc Sênh vẫn không thể bì được.

Sau một đòn va chạm, nàng lùi mạnh về sau, phun ra một búng máu.

“Giết!”

Chử Dung nhân cơ hội xông lên, đập chiếc búa xương huyết sắc xuống Vân Ngọc Sênh.

Đúng lúc này...

Bùm!

Trời đất đại biến!

Một chưởng ấn pháp tắc từ trên trời giáng xuống, bao trùm cả thiên địa.

Khí huyết quấn quanh, thần văn trải đầy, như là bàn tay của thần minh giáng xuống.

“Ai!”

Thấy vậy, Chử Dung hét lên, cầm búa xương huyết sắc quét qua bầu trời.

Tuy nhiên!

Bùm!

Lực lượng vô song dường như có thể nổ tung một Sinh Mệnh Cổ Tinh trong tích tắc.

Binh khí của Chử Dung, chiếc búa xương huyết sắc kia bị nghiền nát nổ tung thành các mảnh vụn bay khắp nơi.

Cùng lúc đó, sức mạnh vô biên ập tới, nghiền nát thân thể Chử Dung, thân thể hắn nứt ra, trực tiếp khuỵu gối xuống đất.

Đôi mắt của Chử Dung mở to, lộ ra vẻ kinh ngạc kinh hãi cùng cực.

Trong khoảng không, có hai bóng người hiện ra.

Đương nhiên, là Quân Tiêu Dao và Kỵ Nguyệt từ truyền tống trận tới đây.

“Dám bị thương người của ta, ngươi là thứ gì?”

Quân Tiêu Dao ánh mắt lạnh lùng.

Hắn đưa tay về phía hư không, chậm rãi nắm chặt năm ngón tay lại.

Đột nhiên, Chử Dung cảm thấy không gian xung quanh đang co lại, áp bức cơ thể vốn đã vỡ nát của mình.

“Ngươi... Ngươi là...”

Nhìn thấy bóng người mặc áo trắng như thần minh này, trong lòng Chử Dung chấn động, hắn biết đó là ai rồi.

Quân Tiêu Dao, nắm năm ngón tay lại.

Bùm!

Chử Dung nổ tung, đầu bay đi.

Vẻ mặt cứng đờ vì sốc, sợ hãi cùng với đau khổ.

Ếch ngồi đáy giếng chính là hình ảnh thích hợp cho hắn.

Nếu không tận mắt nhìn thấy Quân Tiêu Dao, hắn đúng là không biết núi cao còn có núi cao hơn là gì.

Mà cảnh tượng bất ngờ này cũng khiến toàn bộ chiến trường trung tâm hỗn loạn trở nên im lặng.

Chử Dung, thiên kiêu của Bạt tộc vậy mà lại chết dễ dàng như vậy?

Một số thiên kiêu vương mạch của Bạt tộc nhìn thấy cảnh này, đồng tử đột nhiên co rút lại, toàn thân cảm thấy lạnh lẽo, bất giác rùng mình.

Chử Dung không phải là nhân vật hạng xoàng, tuy không lọt vào bảng treo giải nhưng cũng không kém quá.

Cho dù ở trong thiên kiêu vương mạch, thực lực của hắn cũng là hàng đầu.

Nhưng bây giờ, lại dễ dàng chết đi như vậy.

Vô số ánh mắt đổ dồn vào bóng người mặc áo trắng vừa tới đây.

“Là Vân Tiêu thiếu chủ, hắn cuối cùng cũng đến rồi!”

“Tốt quá rồi, có Vân Tiêu thiếu chủ ở đây, ai có thể ngăn được chứ!”

Nhìn thấy Quân Tiêu Dao đến, thiên kiêu Giới Hải đương nhiên là kích động nhảy nhót, sĩ khí đã được vực dậy và tăng lên rất nhiều.

Cũng chỉ có Quân Tiêu Dao có thực lực dứt khoát và nhanh nhẹn như thế để chém giết được thiên kiêu đẳng cấp vương mạch kiểu này.

“Thiếu chủ đại nhân...”

Đồng tử Vân Ngọc Sênh lóe lên tia sáng kì lạ, mang theo vui mừng bất ngờ và sùng bái, nhìn Quân Tiêu Dao đang ở trong hư không.

“Không sao chứ.”

Quân Tiêu Dao nói.

Vân Ngọc Sênh gật đầu, mang theo sự vui mừng.

Quân Tiêu Dao không chỉ là người đáng tin cậy của thiên kiêu Giới Hải, cũng là người đáng tin cậy của tất thảy thiên kiêu đế tộc Vân thị bọn họ.

“Ấy, các ngươi xem, sau lưng Vân Tiêu thiếu chủ còn có một người...”

Một vài người cũng đã chú ý đến nữ tử đứng sau lưng Quân Tiêu Dao.

Vị nữ tử đó dáng người thon dài, dung nhan xinh đẹp, tóc đen mềm mại, nom rất là đẹp.

Có điều, đôi đồng tử màu tím như lưu ly của nàng lại làm cho thiên kiêu Giới Hải kinh ngạc.

“Đó hình như là... Bạt tộc?”

Mà đồng thời, bên phía thiên kiêu Bạt tộc có rất nhiều âm thanh không thể tin được đã vang lên.

“Ta không nhìn sai chứ, đó là... Kỵ Nguyệt đại nhân!”

Bình Luận (0)
Comment