Nhóm dịch: Thiên Tuyết
“Đúng thật là Kỵ Nguyệt đại nhân, nàng sao lại đứng sau lưng của Thiếu chủ Vân thị?”
“Ai có thể nói ta biết đây rốt cuộc là chuyện gì không?”
“Lẽ nào Kỵ Nguyệt đại nhân bị trấn áp rồi?”
“Điều này sao có thể được, Kỵ Nguyệt đại nhân là thiên kiêu đã leo lên được Bảng giải thưởng bên Giới Hải đó, há có thể dễ dàng bị trấn áp...”
Nhiều tiếng xôn xao cùng tiếng kinh ngạc nổi lên.
Thiên kiêu bên phía Bạt tộc không nhịn nổi mà nghẹn ngào, trong lòng không thể bình tĩnh.
“Cái gì chứ, vị nữ tử đó là Kỵ Nguyệt, là thiên kiêu Bạt tộc trên Bảng giải thưởng Hắc Họa!”
“Vân Tiêu thiếu chủ thế mà lại có thể trấn áp một thiên kiêu trên bảng giải thưởng!”
Sau khi thân phận của Kỵ Nguyệt bị lộ.
Cả trung tâm chiến trường đều là một vùng kinh ngạc xôn xao.
Đừng nói bên phía Bạt tộc, Giới Hải bên này cũng có rất nhiều thiên kiên đều kinh ngạc.
Đó là thiên kiêu trên Bảng giải thưởng Hắc Họa đó, trong mỗi bàn tay đều đã nhuộm vô số máu tươi, thực lực hung hãn, yêu nghiệt vô cùng.
Có thể nói, dù cho là tinh anh hàng đầu của Tam giáo, vương giả trẻ được đế tộc cất giấu, muốn trấn áp một thiên kiêu trên Bảng giải thưởng cũng khó lại thêm khó.
Những thiên kiêu có thể leo lên được Bảng giải thưởng Hắc Họa này cũng có rất nhiều là những yêu nghiệt và quái thai được giữ lại do Bạt tộc cất giấu rất lâu.
Nhưng mà giờ đây, yêu nghiệt đẳng cấp này thế mà lại bị trấn áp rồi.
Bên phía Bạt tộc, một vài thiên kiêu vương mạch đang thét lớn, không thể tin được.
Kỵ Nguyệt, không chỉ là thực lực phi phàm.
Nàng đã luyện hóa qua một giọt máu của Đế Nữ Bạt.
Quan trọng nhất là, dung nhan nàng tuyệt trần, trong Bạt tộc cũng rất nổi tiếng, có thể coi là sự tồn tại như nữ thần.
Nhưng nữ thần của Bạt tộc bọn họ thế mà lại bị trấn áp làm người hầu, đây là điều làm người ta không thể chấp nhận nổi.
“Kỵ Nguyệt, ngươi bị làm sao vậy?”
Lúc này, trong hư không, có âm thanh truyền đến.
Ba thân ảnh hiện thân, chính là ba thiên kiêu trên Bảng giải thưởng vẫn luôn xem trận, Cừu Một, Thi Đà, Ma Tông.
Vốn dĩ, Quân Tiêu Dao xuất hiện, bọn họ còn hơi có chút phấn khích, nhịn không được muốn ra tay.
Nhưng nhìn thấy Kỵ Nguyệt, sắc mặt bọn họ đều thay đổi.
Trước đây bọn họ còn cho rằng Kỵ Nguyệt là đang chém giết và đối chiến cùng những người khác cho nên không đến.
Lại không ngờ rằng, nàng thế mà bị trấn áp rồi.
“Tài nghệ không bằng người mà thôi.”
Biểu cảm Kỵ Nguyệt bình thản, tính cách nàng chính là như vậy, vẫn luôn độc lai độc vãng.
Cũng không có giao tình sâu đậm gì với nhóm người Cừu Một.
“Ngươi dùng thủ đoạn gì để trấn áp nàng, mau thả nàng ra.” Cừu Một lạnh lùng nói.
“Là nàng tự nguyện thần phục ta đấy, liên quan gì đến ngươi?” Biểu cảm Quân Tiêu Dao bình thản.
Bản thân Kỵ Nguyệt còn nguyện dám cược dám thua, người ngoài lại có tư cách gì mà xen vào?
“Không hổ là Thiếu chủ đế tộc Vân thị, cũng thật là cuồng.”
“Nhưng... ba người bọn ta ra tay, ngươi có đường sống không?” Thi Đà lạnh giọng nói.
Ba vị thiên kiêu cấp bậc bảng giải thưởng liên thủ, dù cho vương giả trẻ của đế tộc cũng phải nuốt hận.
Quân Tiêu Dao có mạnh ra sao, có thể mạnh đến mức độ nào, có thể đánh vỡ lẽ thường hay sao?
“Gì chứ, ba vị thiên kiêu bảng giải thưởng muốn liên thủ đối phó Vân Tiêu thiếu chủ!”
Một số thiên kiêu Giới Hải nghe vậy, sắc mặt đều thay đổi.
Đây chắc chắn là một kiểu đối phó.
Nhóm người Vân Huyền Hư cũng thay đổi biểu cảm, bọn họ muốn đi giúp đỡ Quân Tiêu Dao.
Nhưng lại cũng có những thiên kiêu vương mạch khác quyết phải giữ chân bọn họ lại.
“Bạt tộc này cũng quá là trơ trẽn rồi!”
“Sao ta cảm thấy đây là bố cục và cuộc vây giết nhằm vào Vân Tiêu thiếu chủ thế?”
Một vài thiên kiêu chửi bới, cũng có thiên kiêu ánh mắt thâm sâu, đã nghĩ đến gì đó.
Có lẽ Quân Tiêu Dao uy hiếp cũng khá nhiều đến bên phía Bạt tộc, là đối tượng buộc phải loại bỏ.
“Chà...”
So với cảm xúc của mọi người ở đó, Quân Tiêu Dao ngược lại lại là người bình tĩnh và thản nhiên nhất ở đây.
Hắn bình thản nói: “Các ngươi hình như đã đánh giá quá cao bản thân mình rồi.”
“Thế gian rộng lớn, người có thể làm đối thủ của Quân Tiêu Dao ta đây lại có được mấy người?”
“Có lẽ có, có lẽ không có, nhưng ít nhất... không phải là các ngươi.”
Lời của Quân Tiêu Dao đơn giản, trực tiếp, không nể mặt mũi.
“Hỗn xược!”
“Ngông cuồng!”
Cừu Một và ba vị thiên kiêu đều quát lớn, trong mắt xoẹt qua tia lạnh lẽo.
Dù cho là vương giả trẻ tuổi của đế tộc cũng không dám ngông cuồng đến vậy ở trước mặt họ.
Vị Thiếu chủ Vân thị trước mặt này đúng là cuồng không có giới hạn.
Mà đúng vào lúc này, ánh sáng của truyền tống trận ở nơi xa lại lần nữa sáng lên, lại có thân ảnh chạy tới, khí tức bất phàm.
Nhìn qua thì rõ ràng là mấy vị chiến tướng trẻ tuổi của Giới Trong Giới.
Địa Hoàng cung, dưới trướng Tử Võ Thánh Vương, Di Cổ, Thác Phong.
Hoàng Chỉ, dưới trướng Phù Dao Thánh Vương.
Nhóm người Tiêu Kiệt, Diêu Lâm của Nhân Hoàng điện.
Bọn họ ở những nơi khác, sau khi đã chém giết một vài thiên kiêu vương mạch Bạt tộc cũng đã chạy đến nơi này.
Nhìn thấy cục diện trước mắt, Di Cổ thu liễm biểu cảm.
“Sự tồn tại trên Bảng giải thưởng Hắc Họa, hơn nữa một lúc có 4 vị, không đúng, vị đó sao lại đứng ở bên cạnh hắn?”
Nhóm người Di Cổ bất ngờ.
Hắn hỏi một người, rất nhanh đã có được đáp án.
“Ồ, thế mà lại hàng phục được một thiên kiêu Bảng giải thưởng?” Di Cổ lại bất ngờ tiếp.
Có điều, trước mắt, theo bọn họ nghĩ, tình hình của Quân Tiêu Dao không hề lạc quan.
Dù sao còn có ba vị thiên kiêu Bảng giải thưởng muốn vây bắt hắn.
Bên này, Cừu Một nhìn thấy nhóm người Di Cổ đến, khẽ chau mày, lời nói mang theo sự châm biếm.
“Hóa ra là vậy, là có người chi viện, đây chính là sức mạnh của ngươi sao?”